Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 143

.

Xong đâu đó cậu mới cẩn thận di chuyển, không vào hướng sâu bên trong, mà đi hơi chếch ngang ở ngoài, đánh một vòng cung, qua những dãy cây, lúc này cũng cật lực tìm kiếm trong phạm vi quét hình dấu hiệu của những con thú nhỏ.

Nhờ có thần thức hơn 400 mét, cậu dễ dàng né qua những điểm sáng thể hiện cho thuộc tính thú tu vi Trúc Cơ, dường như bọn quái Trúc Cơ cũng không nhận ra sự có mặt của cậu, chúng không mảy may để ý gì đến cậu cả, nhưng để cho chắc ăn cậu cũng đi ra xa chúng.

Đi rất lâu, mà chỉ thấy toàn thuộc tính thú Trúc Cơ từ tầng 3 trở lên, không có con nào tu vi thấp chứ đừng nói là Luyện Khí kỳ.

Trong suốt chặng đường, Minh cũng bị một vài con thú nhỏ tấn công, do bị thu hút bởi mùi máu thỏ trên người, nhưng dễ dàng bị thần thức cậu chế trụ, làm chúng bỏ đi.

Cậu bây giờ càng hạn chế gây ra phát động năng lượng hết sức có thể, nếu không sẽ bị những con Trúc Cơ thú cấp cao lao vào tấn công, lúc đó không thể nào thoát được, chỉ có thể bỏ mạng lại.

Mà có điểm kỳ lạ là, càng đi thì càng quét hình ít thấy loài thú lớn sống trên mặt đất, khu rừng mang một sự im lặng chết chóc, cũng khiến cho Minh phần nhiều lo lắng.

May thay, trong lúc quét hình thần thức, vô tình nhìn thấy một đám chuột lang to gần như con heo, đang chui ra chui vào một cái hốc lớn vừa cỡ người nó, ở một hướng xa.

Linh cảm lóe lên, Minh trực tiếp hành động.

Cậu tiến lại gần đám chuột lang, bọn chúng vô cùng hiền, chỉ ăn thực vật, rất dễ hoảng sợ, thấy âm thanh từ chuyển động của cậu ở xa, đã toan tháo chạy, nhưng Minh dùng thần thức trấn áp chúng, không cho bọn chuột lang trốn mất.

Những thân hình mập mạp, mắt tròn xoe, run lẩy bẩy khi cậu đến sát chúng, bế lên một con chuột lang, khá là nặng, rồi lấy thân người nó, đang cứng đờ vì sợ hãi, chà lên khắp quần áo và cơ thể cậu, hết con này đến con khác..


Xong xuôi, cả người đã dính đầy bùn đất, cùng ám lên thứ hương ‘đặc trưng’ của bọn chuột lang nặng mùi, cậu mới lấy trái cây từ trong túi không gian ra cho bọn chúng.

Đám chuột từ sợ hãi ban đầu, nghe mùi đồ ăn ngon, từ từ tiến lại chia nhau ăn, thấy hết, cậu lại thả ra thêm một ít trái cây, xem như trả công cho chúng; rất nhanh bọn nó thấy cậu không hại chúng, lại mang cho thức ăn, nên liền trở nên thân cận cùng cậu.

Minh cũng không chần chừ, mà khom người xuống, chui vào hang của bọn chuột lang; bọn chúng thấy cậu vào hang, cũng rất ‘hiểu chuyện’ mà tha theo trái cây, cùng mớ cỏ bên ngoài trong chuyến đi tìm thức ăn lúc nãy của chúng, cùng theo sau cậu mà chui theo vào bên trong lỗ đất.

Ở bên ngoài hang, khu rừng vẫn vắng lặng, chẳng có một chút sự náo động nào, như thể nơi đây có gì đó vô cùng đáng sợ.

Minh lúc này đang di chuyển trong đường đất, cũng may là hình thể bọn chuột lang không hề nhỏ, cho nên đường hầm bọn nó đào, cậu cũng thuận tiện cúi người xuống, trườn bò, từ từ tiến lên.

Đi được một khoảng, thì bỗng cả mặt đất phía trên đầu dường như có chấn động, rung lên, cũng khiến bụi đất đổ xuống loạn xạ trước mặt, biết có biến, cậu liền dừng lại, nằm lặng yên không nhúc nhích, chỉ mở rộng thần thức xem xét.

Thấy rõ ràng, bọn chuột lang đang lôi theo trái cây cùng cỏ ở phía sau cậu một khoảng, cũng đang run lẩy bẩy, ôm nhau.

Những tiếng nổ vang lên liên tiếp, truyền vào mặt đất, tuy nghe đã nhỏ đi nhiều, nhưng trong phạm vi thần thức hơn 400 mét của cậu không thấy gì, làm cậu suy đoán ắt hẳn là đã có chiến đấu dữ dội, thậm chí xa như vậy, mà còn truyền xuống lòng đất nghe rõ mồn một.

Mất một lúc, tiếng gầm thét của một loài quái vật truyền đến, đinh tai nhức óc, mặc dù cậu đã ở dưới mặt đất một khoảng, bọn chuột lang lúc này càng sợ hãi, ngã lăn ra đất, nằm bất động giả chết.

Thêm một đoạn thời gian trôi qua, thì trong thần thức Minh mới quét hình thấy được có mấy người Trúc Cơ ban nãy đuổi theo cậu; đang từ phía bên trong rừng bay ra ngoài, tình cờ ngang chỗ cậu.

Minh thấy bọn họ người đầy vết thương, sắc mặt không hề tốt, cũng nghe được đoạn đối thoại của đám người.



“Hừ, thằng nhãi ranh cuối cùng của đội số 1, như chuột ấy, không biết đã chui trốn vào hang hốc nào rồi!”

Giọng nói khàn đặc của một thanh niên tóc ngắn vang lên đầu tiên, Minh qua quan sát tư liệu biết đây là thành viên dẫn đội của đội 4, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ.

“Phải khó khăn lắm, cả hai nhóm chúng ta mới liên thủ, giữ chân được Trọng Sơn đội trưởng và lão Bắc, vậy mà để lọt lưới một tên người tham gia của đội 1, tức chết đi được.”

Lại một giọng nam trầm, cất tiếng, cậu nhận ra đây là thành viên của đội 3, cũng tu vi Trúc Cơ sơ kỳ.

“Đừng cằn nhằn, chắc chắn thằng nhãi kia, cho dẫu không phải tu vi Luyện Khí tầng 9 viên mãn, thì cùng lắm cũng chỉ Trúc Cơ tầng 1, quá lắm là tầng 2. Không thể nào vào trong khu vực này được, ngay cả nhóm chúng ta, còn phải liên thủ mới thoát khỏi con quái thú vừa rồi, có lẽ thằng nhóc đó đã nằm trong bụng con quái không chừng..”

Giọng nói mới vừa rồi là của một người thanh niên trong già dặn nhất, cũng tu vi cao nhất, thuộc đội 4, Trúc Cơ trung kỳ.

“Xúi quẩy thật, không cướp được điểm, mà còn bị thương..” – Tên đầu tiên lại nói.

“Được rồi, chúng ta bây giờ ra phía ngoài rà lại một vòng, nếu không tìm thấy thì có lẽ thằng nhãi đó chết thật rồi, đáng ra là chỉ muốn cướp điểm cống hiến của nó thôi, không ngờ lại làm nó chạy lạc vào khu trung tâm, chết mất xác.. lần này sau khi ra ngoài lại, chuẩn bị tâm lý giải trình rõ ràng với Hội Đồng đi, nhất là Trọng Sơn đội trưởng, hai người biết rõ tính tình anh ta mà.. cũng may là chúng ta không ra tay, chỉ xem như đây là một tai nạn thôi..”

Người thanh niên tu vi cao nhất trong 3 người cất tiếng nói, khiến hai người còn lại mặt cũng xụ xuống, nhanh chóng không gian trở nên có chút im lặng.

Không ai nói ai lời nào nữa, mà phóng lao đi rất nhanh ra lại vòng rìa bên ngoài, tránh xa khu vực trung tâm này.


Minh nằm yên trong đường hang, không động đậy, vừa rồi cậu nghe được quá nhiều thông tin.

Thứ nhất có thể thấy đội 3 và đội 4 đã liên thủ nhau cướp điểm đội 1 của cậu, nghe người Trúc Cơ đầu tiên nói, rõ ràng ý vị là 4 người trong nhóm cậu đã bị cướp sạch điểm cống hiến, chỉ còn mỗi cậu thoát được.

Mà bọn người Trúc Cơ, theo họ nói, cũng là chỉ định cướp điểm, chứ không diệt sát.

Cậu nghe được trong ý của người tu vi cao nhất kia, hình như Hội Động cũng có trừng phạt đối với hành vi tàn sát người tham gia, mà qua thái độ của 3 người, cậu cũng nhận định rõ, họ thật sự là không có ý định giết hại cậu.

Coi thường thì có, chứ giết hại thì tuyệt nhiên là không.

Nhưng lúc này, biết ra cũng không giúp ích được gì, thứ nhất bọn họ đã đi, mà bản thân cậu lại đang trong vùng nguy hiểm, chỉ có thể tiếp tục trốn, cho tới đủ 5 ngày thì dùng ‘viên đá trở về’ thoát ra bên ngoài.

Tiếp theo nữa, là cậu cũng hoàn toàn không có ý định giao nộp điểm cống hiến cho bọn người đó, bản thân Minh biết điểm cống hiến quý giá thế nào, có nhiều thứ cậu có thể sử dụng điểm cống hiến để đổi lấy.

Không chỉ vậy, nội hạch của thuộc tính thú càng có công dụng đối với cậu, mà trong lòng cũng đã có ý tưởng sử dụng nó..

Nghĩ đến đây, cậu liền lấy lại tinh thần, tiếp tục bò sâu vào bên trong hang, cậu biết rõ, nơi này vô cùng an toàn, chỉ cần nhìn thân thể mập mạp của đám chuột lang có phần vụng về, hơi ngốc nghếch, cũng vừa bật dậy, bò theo cậu, liền biết.

Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ
Bình Luận (0)
Comment