Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 192

.

Bọn trẻ rất nhanh theo sự điều động, chia ra đứng thành bốn hàng.

Minh nhận thấy những đứa trẻ mặc đồ vest cổ điển, lộ ra vẻ nhà giàu, gương mặt rất bình thản, rõ ràng đã được gia đình nói rõ quy tắc, đa số những đứa trẻ mặc đồ hiện đại cũng vậy, chỉ rất ít tỏ ra hoang mang, nhưng cũng được người bên cạnh nói nhỏ, giải thích về việc phân loại Nhà.

Ba người xếp hàng bên cạnh Minh, là Matheus, Novus cùng với Thena, đương nhiên là bình tĩnh, chí ít cậu biết bọn họ có bối cảnh, nên biết rõ việc phân loại nhà là hiển nhiên.

Hai cánh cửa gỗ nặng nề được người đàn ông to lớn đẩy ra.

Ánh nến từ bên trong phát ra sáng lóa; những âm thanh ồn ào, huyên náo, đột nhiên im bặt, tất cả mọi người đều quay đầu lại, nhìn về phía cánh cửa mới được mở ra.

Đám nhóc theo người đàn ông tiến vào Đại Sảnh Đường, thoáng chốc đều bị cảnh tượng nơi này làm choáng ngợp.

Gian phòng đá rộng khổng lồ, những khung cửa sổ kính lớn đầy ắp xung quanh, thấy rõ màn đêm bên ngoài, hòa cùng với mái vòm nhìn như trong suốt, phản chiếu cả một bầu trời sao lấp lánh, cùng hàng ngàn ngọn nến trôi lơ lửng nơi bầu trời phía trên.

Suốt dọc chiều dài của Đại Sảnh Đường là 4 dãy bàn ăn, phân tách rõ ràng bởi lối đi chính giữa, với rất nhiều những ma pháp sư lớn hơn, ai cũng mặc áo choàng đen và mũ chóp nhọn, đang ngoái lại nhìn.

Cuối của con đường là một thềm cao, có đặt một cái ghế gỗ, bên cạnh là một cái bàn, trên đó có một cái mũ da cũ kỹ và cổ quái; đằng sau đó là một dãy bàn hình chữ U, quay ra ngoài, có các giáo sư đang ngồi đấy, cũng chăm chú nhìn bọn bọ.

Đám trẻ có phần hơi ‘căng thẳng’ khi di chuyển xuyên qua các dãy bàn dài, trong ánh nhìn chòng chọc, cùng tiếng thảo luận, xầm xì, nhỏ xâm ran; hiển nhiên, những đứa trẻ đây chỉ mới lên 11, nên việc cảm thấy lo lắng, trong một khung cảnh thế này là lẽ thường tình.

Minh ở phía sau cùng, cẩn thận quan sát tất cả, mọi thứ trong căn phòng thênh thang huyền ảo này, đều mang năng lượng ma pháp, từ những ngọn nến bay, những đèn treo ở trên tường, nhất là khoảng mái vòm trời đêm bên trên.

Qua thần thức cậu thấy nó vẫn chỉ là mái vòm vút cong bằng đá, chỉ có điều là được bao phủ lên một lớp năng lượng; tất nhiên là ma chú đã hòa cùng với năng lượng rồi, nên cậu cũng không biết là do ma chú gì tạo ra, chỉ thấy, cảm thán cùng hâm mộ vô cùng ‘khả năng’ của ma pháp sư ở Giới này.

Tất nhiên là cậu chỉ quan sát bằng thần thức một lúc, sau khi hiểu rõ xong, liền dùng mắt thường mà nhìn bầu trời đêm trên trần nhà; vì trước cảnh đẹp ma mị, ảo mộng như thế này, ai lại chọn đi nhìn cái trần nhà bằng đá bị ếm lên ma chú, nếu là vậy thì thật không có chút máu lãng mạng nào trong người cả.

Mà điểm đặc biệt chú ý của cậu, chính là nơi dãy bàn hình chữ U ở cuối Đại Sảnh, các giáo sư đều có mức pháp nguyên cùng thần thức rất cao, dĩ nhiên là với 875 điểm thần thức của Minh cũng miễn cưỡng xem được thanh năng lượng của các vị giáo sư.

Riêng chỉ duy có 3 người là cậu không thể xem được thanh năng lượng, chứng tỏ thần thức vượt trội hơn cậu, chính là vị nữ giáo sư lớn tuổi, ngồi tại vị trí trung tâm của bàn, mặc một bộ váy màu đen, khoác áo choàng cùng mũ nhọn cũng đen nốt.

Nhìn thần thái sắc lẻm, cùng nghiêm nghị của bà, lại ngồi ở ghế chủ vị, cậu cũng đoán ra được đây là Hiệu Trưởng McGonagall.

Vị thứ hai cậu không xem được thanh trạng thái, là một vị pháp sư lớn tuổi, dáng người nhỏ thó vô cùng không bình thường, đặc trưng với tóc và râu trắng muốt; cùng gương mặt pha tạp yêu tinh và con người của cụ, cậu liền đoán ra được đây là Filius Flitwick, vị giáo viên đáng kính phụ trách môn ma chú.



Người cuối cùng thì là một nam pháp sư, ngồi ở một góc xa, không nói chuyện cùng ai, khuôn mặt trông có chút khó gần, tuổi tác cũng không lớn, mặc một bộ đồ quý tộc Anh, làm cậu không đoán ra được người này là ai.

Chỉ suy luận có vẻ là một giáo viên mới, ở người này lại tỏa ra một năng lượng mạnh mẽ đến đáng sợ, nhưng lại có chút gì đó quen thuộc, khó mà diễn tả, làm cậu vừa dè chừng, mà cũng vừa tò mò vô cùng..

Ngay lúc này, một ba động năng lượng kỳ lạ phát sinh ở phía cuối Đại Sảnh, làm Minh chú ý.

Chỉ thấy nơi bậc thềm, chỗ cái bàn, cái mũ cũ nát với nhiều vết vá khâu, chợt bỗng nhiên bừng tỉnh; những nếp nhăn sần sùi bằng da kia của nó, bỗng chóp chép, hệt như một cái miệng.

Chiếc mũ bắt đầu nói, nghe như là hát, cũng không phân biệt rõ ràng được.

“Ha ha ha!

Chiếc mũ phân loại là ta

Hơn cả chục thế kỷ qua.

Ta chứng kiến tất cả

Còn các người, nghe ta ca.

Gryffindor gan dạ,

Hufflepuff hiền hòa,

Ravenclaw thông minh khác lạ,

Slytherin tham vọng nhất Nhà.

Ôi, các bé ngoan của ta!

Đặt mũ lên đầu nhanh đi mà!


Rồi các người sẽ biết mình thuộc về chốn nào nha!

Ha Ha Ha..”

Tiếng ê a của chiếc mũ vừa dứt, cả Đại Sảnh vỗ tay rền vang, nhất là dãy bàn của khu vực Nhà mà trên ngực áo choàng bên trái của họ có thêu một chiếc huy hiệu có hình con sư tử vàng trên nền lửa đỏ.

Lúc này người đàn ông khổng lồ bước lên trên bậc thềm, móc ra trong túi áo một cuộn giấy, nhìn xuống đám nhỏ học sinh năm nhất.

Tiếng huyên náo trong Đại Sảnh cũng dần nhỏ xuống, rồi im bặt; có vẻ như ai cũng háo hức mong chờ xem năm nay Nhà mình có thêm những thành viên nào, mà chính bọn họ từ nãy giờ cũng đưa mắt xem qua những ứng cử viên mà họ ưng mắt.

Tất nhiên là có những học sinh lớn tuổi hơn có em mình năm nay bắt đầu đi học, cũng giơ lên dấu hiệu động viên.

Người đàn ông tằng hắng, rồi bắt đầu nói.

“Ta gọi tên trò nào thì trò đó lên ngồi trên ghế này, sau đó chỉ cần đội mũ, chờ nghe phân loại, rồi về bàn của Nhà mình, dễ dàng mà phải không? Cũng đừng lo lắng gì nhé..”

“Được rồi, bắt đầu thôi.”

“Catherine Alton”

Nghe đến tên mình được kêu lên, một cô gái tóc nâu dẻ, mặc một bộ váy dài, có chút thấp thỏm bước ra khỏi hàng, tiến lên phía trên bậc thềm, ngồi lên ghế gỗ.

Người đàn ông to lớn tới gần, cầm cái mũ kỳ quái nọ, đặt lên đầu cô.

Chiếc mũ ‘cũ kỹ’ im lặng trên đầu cô gái nhỏ trong giây lát, rồi nó đột ngột hô lên.

“Hufflepuff”

Dãy bàn bên phải ngay lối đi, tất cả mọi người ngồi ở đó đồng loạt vỗ tay chúc mừng, sau khi được gỡ ra chiếc mũ, cô gái từ từ đi xuống tới bàn đang chào mừng nồng nhiệt, nhận được rất nhiều những cái ôm thân thiện, rồi rất nhanh hòa nhập vào đám người.

“Trisa Avery” – Người đàn ông tiếp tục đọc lên tên.

Một cô gái tóc đen, mặc một bộ váy cổ điển, từ trên xuống dưới được chăm chút kỹ lưỡng, trên người cũng đeo không ít trang sức, bước ra khỏi hàng, tiến lên ghế ngồi.



Trái với cô gái lúc đầu, cô gái thứ hai vừa đi vừa nhìn về phía dãy bàn ngoài cùng bên phải, nơi có những người nhìn qua thì có vẻ khí chất cũng hoàn toàn tương tự cô, trong mắt cô gái ánh lên sự lựa chọn của mình.

Mà cũng quả đúng như vậy, ngay khi chiếc mũ vừa được đội vào đầu cô gái, nó đã hô lên không ngại ngần.

“Slytherin”

Tiếng vỗ tay đồng thanh và đều đặn vang lên từ đám người ở bàn ngoài cùng bên phải, cả đám mang một thái độ ‘quý tộc’ mỉm cười chào đón cô gái từ trên bục đi xuống, ngồi vào bàn.

“Adam Burton”

Lại một cái tên được xướng lên, và chiếc mũ cũng không chậm mà gọi tên nhà Gryffindor.

Tiếng hò reo, huýt sáo, tiếng hú hét, vô cùng náo nhiệt vang lên từ dãy bàn ngoài cùng bên trái, chàng trai dáng người hơi mũm mĩm vừa đi xuống, cũng nhận được sự chào đón nhiệt tình, những lời hỏi thăm liên tiếp, không khí vui vẻ vô cùng.

“Edrea Crouch”

“Slytherin”

“Thomas Davies”

“Gryffindor”

“Jameson Fawley”

“Hufflepuff”

“Wyse Howell”

“Ravenclaw”

truyện siêu hay :
Bình Luận (0)
Comment