Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 202

.

Thời gian cứ thế qua đi, nhìn đồng hồ lúc này đã qua 9 giờ, Minh đoán chừng mọi người đã ra ngoài sân Quidditch hết cả rồi, liền bắt đầu hành động.

Minh mở cửa, ra khỏi nhà vệ sinh, men theo hành lang đi về bên mé trái của bên tòa dạy học này, lên cầu thang đi qua phía ‘tháp lớn’, dần theo cầu thang xoắn ốc đi lên tầng 7.

Vừa lên tới tầng 7, Minh bất ngờ ngạc nhiên phát hiện thấy một dáng người thập thò, lấp ló đi nép vào sau những tượng đá của hành lang, như sợ bị người phát hiện.

Minh thu liễm khí tức, bước nhanh tới gần người đó, không để phát ra một tiếng động nào.

“Này! Cậu làm gì như đi ăn trộm thế.”

Tiếng Minh bất ngờ vang lên từ phía sau người kia, khiến cho người đó giật nảy mình, lấy tay bụm chặt miệng để không phát ra âm thanh gì quá lớn.

Sau khi quay qua thấy Minh, người đó mới thở phào nhẹ nhõm, vuốt vuốt ngực nói qua.

“Minh, cậu làm tớ hết hồn, tưởng bị thầy Filch bắt gặp.”

Thầy Argus Filch tất nhiên là thầy giám thị của trường, hôm qua lúc ở buổi ăn tối, Minh cũng đã thừa dịp quan sát thầy ấy.

Bởi lẽ thầy ấy chính là ‘pháo lép’ duy nhất trong trường, hiển nhiên là cậu dễ dàng xem được thanh trạng thái của thầy; sinh mệnh, năng lượng cùng thần thức cũng không cao.

Chỉ duy đặc biệt là phần năng lượng của thầy, không phải là pháp nguyên, mà là nguyên tố lực; cùng với thầy ấy chỉ có 3 loại nguyên tố là Đất, Nước và Lửa, thiếu đi nguyên tố Khí.

Xem chừng ra rất giống tu Thần giả, cũng làm Minh hiểu được tại sao ông cụ Ollivander lại nói cảm giác Lam Thảo từa tựa ‘pháo lép’..

Minh lúc này nhìn chàng trai cao cỡ bằng mình đang đứng đối diện, đặc biệt chăm chú vào phần tóc của cậu ta, rồi rất nhanh dời mắt đi, nói.

“Mà cậu còn chưa nói là đang làm gì ở đây đấy?”

“Thế còn cậu?” – Chàng trai không trả lời, mà hỏi ngược lại Minh.

“Tôi đi tìm một thứ.”



“Tớ cũng vậy.”

Minh nhìn cậu ta, tranh thủ quan sát trong phạm vi thần thức, lại nở nụ cười, nói.

“Được, vậy chúng ta cùng đi thôi.”

Cả hai người đi thêm một đoạn, vừa rẽ qua hành lang bên phải, liền bắt gặp một người đang đi bộ nhàn nhã, lần này Minh không lên tiếng mà chàng trai kế bên cậu cất lời trước tiên.

“Thena, cậu cũng đi tìm gì à?”

Cô gái xinh đẹp giật mình quay lại, thấy Minh và Novus đang từ ở đầu hành lang đi lại về phía mình, gương mặt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, như thể cả hai có thể phát hiện ra mình là một bất ngờ vô cùng.

“Nếu cậu cũng đi tìm thứ gì đó, thì chúng ta cùng đi thôi.”

Minh tiến lên trước nói qua với Thena, trong khi cô gái vẫn bất động đứng lặng yên đó, trố mắt nhìn hai người..

Cậu dẫn đầu, Thena và Novus đi theo ở phía sau, nhìn hướng đi của Minh, hai người bọn họ nhanh chóng nhận ra là Minh cũng tìm thứ giống hệt họ.

Lại đi một khoảng, rẽ vào một hành lang vô cùng dài, vừa rẽ qua, Minh đột ngột dừng lại, cậu còn chưa kịp lên tiếng, Thena đã cất giọng nói về phía khoảng không đằng trước.

“Này, lần sau có mặc áo choàng ẩn hình thì nhớ chiều cao của mình đi, lòi đôi chân lồ lộ ra thế kia, bộ sợ người ta không thấy mình hay sao?”

Ngay hướng mà Thena nói tới, ở một bên của bức tường, có hai bàn chân mang giày đang đứng đó, ở trên hoàn toàn không có gì, trông quỷ dị vô cùng.

Rồi khoảnh khắc sau, chỉ thấy từ chỗ bàn chân dần dần hiện rõ lên phần quần rồi thân cho tới toàn bộ người của một chàng trai cao to vạm vỡ.

Cậu ta vừa xếp lại cái áo choàng mà mặt ngoài hoàn toàn tệp vào khoảng không phía sau, kỳ ảo cực kỳ.

Novus không giấu được vẻ thích thú, tiến lên hỏi.

“Này là áo choàng tàng hình à?”



“Không, không, nó là áo choàng ẩn hình, làm từ lông của Demiguise, không có tác dụng vĩnh viễn như áo choàng tàng hình.”

Minh ở một bên nghe được, cậu cũng biết Demiguise là sinh vật huyền bí ngoại hình giống như khỉ không đuôi, với bộ lông dài mượt, được đánh giá 4 sao trong thang đo phân loại của Bộ Pháp Thuật.

Chúng vô cùng hiền lành, có khả năng biến mình trở nên vô hình và dự đoán trước tương lai, nên cực kỳ khó bắt được.

Cũng làm cậu đánh giá về Matheus, mà không chỉ cậu ta, cả Thena và Novus lúc nãy đều có những dị thường.

Thế là Matheus nhập bọn, cả bốn người dẫn đầu bởi Minh đi tới giữa hành lang, nơi một bên là khoảng tường trống dài vô cùng, đối diện nó là một tấm thảm lớn treo tường; bên trên thảm vẽ một bức tranh chuyển động, mang hình ảnh một pháp sư đang dạy những con quái vật khổng lồ múa ba lê, quái lạ vô cùng.

Minh thấy mọi người im lặng, hiển nhiên ai cũng hiểu là tại sao dừng lại ở ngay chỗ bức tường này, chỉ là mỗi người đều nhìn nhau mà không nói gì, nên Minh lên tiếng trước.

“Ai là người đầu tiên?”

Minh vừa nói ra, thì liền thấy Matheus đi tới, Minh cùng 2 người còn lại cũng hiểu chuyện mà lùi về phía sau.

Chỉ thấy chàng trai to cao đi tới bức tường đối diện tấm thảm, cậu ta đi qua đi lại, hệt như đang ngẫm nghĩ điều gì, sau vài vòng đảo quanh, điều bất ngờ xảy ra.

Bức tường trống trơn kia bỗng xuất hiện một cánh cửa, Matheus vui mừng mở ra, đi vào trong.

Khoảnh khắc cậu ta vừa đóng cửa lại, thì cánh cửa cũng liền biến mất, chỉ còn lại bức tường trống trơn, như chưa từng có gì xảy ra.

Thena, là người tiếp theo tiến lên, cô cũng làm hệt như chàng trai đầu tiên, sau đó cánh cửa cũng hiện ra, cô gái bước vào trong và rồi, bùm, cánh cửa lại biến mất.

Tiếp theo sau đó là Novus, cậu ta cũng thành công tiến vào bên trong.

Cuối cùng, chỉ còn mỗi Minh vẫn đang đứng bên ngoài.

Nãy giờ cậu chăm chú vô cùng, quan sát nơi bức tường, trong thần thức Minh rõ là không quan sát thấy có gì bất thường ở bức tường kia cả.

Vậy mà chỉ tích tắc khi từng người tiến lên, đi qua đi lại chỗ bức tường, Minh thấy từ thần thức họ phát ra một ba động, bị bức tường hấp thu lấy, ngay khi hấp thu đủ số lượng tinh thần lực của người đó.



Nó liền kích phát ra một thứ dạng như một cổng dịch chuyển, giống như cái mà Minh đã thấy ở Phàm Nhân Giới, cảm giác vô cùng tương tự.

Bên ngoài mỗi người thấy hiện ra cánh cửa, rồi họ đi vào, thật ra đó là một dạng dịch chuyển, hiển nhiên là họ bị đưa đi đâu đó mà Minh cũng chẳng biết, vì thần thức cậu hoàn toàn không phát hiện ra vết tích gì.

Ngay khi cổng dịch chuyển biến mất, ngay chỗ đó hoàn toàn trở lại là một bức tường bình thường, không phát giác được điều gì khác thường cả.

Kỳ ảo, mà cũng bí ẩn vô cùng.

Đây chính là nơi mà cậu đã lên kế hoạch sẽ khám phá trong ngày hôm nay, còn ở khu vực bếp sáng sớm này chỉ là một niềm vui ngoài ý muốn.

Từ khi đọc truyện Harry Potter thì nơi lối vào căn phòng này đã luôn là một nơi yêu thích nhất của Minh trong ngôi trường Hogwarts.

Cậu tiến lên chỗ bức tường đối diện tấm thảm, suy nghĩ một lát, rồi truyền thần thức mang ý nghĩ của cậu vào chỗ bức tường trống.

Quả nhiên, qua thần thức cậu thấy nó thu lấy suy nghĩ của cậu, kéo vào một chỗ nào đó mà cậu không nắm bắt được, rồi đùng một cái, nó kích hoạt một dạng năng lượng hình chữ nhật to cỡ cánh cửa, phát ra ba động không gian, đều đặn và chắc chắn.

Qua mắt thường quan sát, cậu thấy nó chỉ là một cánh cửa gỗ, không có gì lạ, cũng liền không suy nghĩ mà mở ra cửa, cũng đi vào trong.

Cảm giác xuyên qua một màn năng lượng dày đặc như nước khô, cùng một sự chếnh choáng rất nhẹ xảy ra, giống dịch chuyển không gian, nhưng cường độ nhẹ hơn rất nhiều lần.

Ngay khi Minh bước vào trong, cánh cửa cũng tự đóng lại, rồi sau đó biến mất hoàn toàn, và bức tường lại trở lại trống trơn như trước.

Cả dãy hành lang im lìm chìm trong ánh sáng từ những cánh cửa sổ kính và những ngọn đèn ma thuật trên tường.

Đối diện đó, trên tấm thảm, người đàn ông vẫn đang dạy bọn quái vật khổng lồ những động tác ba lê kỳ lạ..

Bên ngoài tòa lâu đài, nơi phía dưới thung lũng, ngay chỗ sân cỏ hình oval với rất nhiều những cột đá cao, là những tiếng la hét, cổ vũ liên hồi từ đám học sinh, cho hai đội đang cưỡi chổi bay, đấu quidditch ở trên bầu trời..

Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ
Bình Luận (0)
Comment