Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 218

.

Trong lúc theo chân cả nhóm năm nhất nhà Ravenclaw di chuyển sang lớp học kế tiếp, nhóm 4 người lại tách ra đi sau cuối, cũng cách một khoảng xa.

Thấy đã an toàn, Thena mới lên tiếng hỏi.

“Sao vậy Minh, lúc nãy trong lớp, thầy Trebus Lagell có gì đáng ngờ à?”

Minh còn chưa lên tiếng thì đã nghe Matheus nói.

“Thầy ấy rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm.”

Câu nói của chàng trai vang lên, không chỉ làm Thena và Novus bất ngờ, mà cũng khiến Minh ngạc nhiên.

Matheus thấy cả ba người nhìn mình, liền giải thích.

“Tôi ở trong rừng suốt, luôn phải đối mặt với những sinh vật hung mãnh và nguy hiểm, nhưng mà so ra, chúng đều không bằng một góc ‘cảm giác’ nguy hiểm mà thầy ấy mang lại.”

Nghe Matheus nói Minh cũng liền thông suốt, không biết vì sao Matheus thường xuyên ở trong rừng chiến đấu cùng bọn quái vật, nhưng mà Minh hiểu một điều là huyết thống ‘người khổng lồ’ của cậu ta, có một phần giống ‘khả năng’ cảm nhận nguy hiểm của hung thú.

Nên cũng không lạ Matheus có thể cảm nhận được ‘độ nguy hiểm’ của vị thầy kia.

Mà Thena sau khi nghe cậu ta nói, cũng trở nên trầm mặc, yên lặng suy nghĩ điều gì, cũng không tiếp tục đào sâu vào việc này nữa.

Còn Novus ở một bên, ‘ù ù cạc cạc’ nghe chuyện, vốn không cần phải là vị thầy kia mang lại cảm giác nguy hiểm, mà ở trong cùng một lớp học với quá nhiều người, cũng đã làm cậu thấy không thoải mái rồi.

Rất nhanh, nhóm người đi tới phòng học ma chú, học chung cùng với nhà Hufflepuff.

Novus lại lộ ra gương mặt ‘méo xẹo’, ngồi ở vị trí chính giữa, bao quanh bởi 3 người.


Mà lớp ma chú cũng trôi qua ‘dễ dàng’ hơn lớp học trước nhiều.

Thầy Filius Flitwick tuy có dòng máu yêu tinh, nhưng thầy lại hòa ái, hiền từ và nhã nhặn hết mực.

Thầy mặc dù cũng có thần thức cao hơn Minh, nhưng lại không làm cậu thấy lo lắng, cùng bất an như thầy Trebus Lagell.

Minh vốn hiểu rõ tính cách của thầy Flitwick từ trong truyện Harry Potter, nên Minh cũng không giữ thái độ quá đề phòng cao độ như lúc nãy nữa, mặc dù cậu vẫn là không thể hiện ra điều gì khác lạ.

Tất nhiên là buổi học đầu của lớp ma chú, cũng không giảng giải ma chú gì, thầy chỉ nhắc lại lý luận ma pháp, và đề nghị học sinh học thuộc danh sách những ma chú sẽ phải học trong năm nhất.

Vấn đề là toàn bộ ma chú trong danh sách này, Minh đã học xong hết cùng với sự hướng dẫn của ba người Matheus rồi..

Sau giờ ăn trưa là lớp ‘Lý Luận Ma Pháp’ lại học cùng với Hufflepuff và giáo viên vẫn là thầy Flitwick.

Lớp học này mới là trọng điểm nhắm tới của Minh trong ngày học đầu tiên ở trường này.

Sau khi thầy ấy giảng giải chi tiết về lý luận ma pháp, về cách thức thi pháp ma chú đầy đủ và đúng đắn, thì tới phần thắc mắc của học sinh lúc cuối giờ học.

Minh đợi cho tất cả học sinh hỏi trước, tất nhiên là cũng chỉ có nhà Ravenclaw đặt câu hỏi.

Minh không muốn ‘lộ ra’ bất kỳ điều gì với các học sinh khác, nên cũng không đặt câu hỏi nào, mà im lặng đợi cho đến khi tan học.

Trong khi tất cả học sinh lục tục ra ngoài, thì Minh vẫn ngồi yên tại bàn, mà ba người Thena thấy cậu nán lại, bọn họ cũng không rời đi; quyết định ngồi yên kế bên cậu, xem coi Minh làm gì.

Chẳng mấy chốc căn phòng hình chữ nhật dài, với 2 hàng ghế ngồi phân tầng hai bên như khán đài, xung quanh lát đầy gỗ quý, mang mùi thơm trầm ấm, hòa quyện cùng hương thời gian cũ kỹ tỏa ra từ mớ sách trên kệ..

Rất nhanh đã không còn ai ngoài 4 người bọn cậu, và thầy Flitwick đang dọn dẹp sách ở bên bàn giáo viên nơi bục gỗ cao,phía sau thầy là khung cửa kính với những đường nét cổ điển, cùng lộng lẫy.


Lúc này Minh mới tiến lại chỗ thầy, 3 người cũng theo sau cậu.

Thầy Flitwick đang loay hoay, thấy Minh đi tới, thầy nhoài thân người nhỏ thó của mình ra phía ngoài bục gỗ, nhìn xuống, lướt qua bảng tên cậu, nở một nụ cười, rồi mới nói.

“Ồ một học sinh nhà Ravenclaw yêu thích thắc mắc năm nào cũng gặp nha, không biết trò muốn hỏi ta điều gì đây?”

Minh lịch sự và lễ phép, sau khi tự giới thiệu mình, mới hỏi.

“Thưa thầy, đây chỉ là thắc mắc của riêng em, em chỉ muốn hỏi là ma pháp có phân chia cấp độ không ạ? Nếu có thì thang đo của ma pháp như thế nào?”

“Ồ, một câu hỏi rất thú vị? Trò Minh đây đã hỏi đúng cái mà ta rất chuyên tâm nghiên cứu.” – Thầy ánh mắt sáng lên long lanh, nhìn Minh đầy vẻ tán thưởng, rồi mới nói tiếp.

“Nhưng mà ta rất tiếc phải nói với trò là, cho tới hiện tại, vẫn không có một thang đo cụ thể chuẩn mực cho mức độ ma pháp của một ma pháp sư.”

“Chỉ có thể tính đại khái theo các mức độ là, lần đầu các trò bộc phát ra ma lực, chính là điểm khởi đầu; cho tới khi các trò hoàn toàn ở độ tuổi trưởng thành, khoảng chừng 20 tuổi, là mức độ thứ hai; còn cấp độ thứ ba cũng là cuối cùng thì vô cùng khó có thể nói đến..”

“Có lẽ chỉ có cụ Dumbledore hay cụ Flamel là may ra có thể nói cho các trò về cấp độ thứ ba này, bởi lẽ chính ta cũng không biết.”

“Nhưng hiển nhiên đây chỉ là một thang đo chung chung, thứ cụ thể hơn mà cũng vô chừng hơn để đo chính xác mức độ ma pháp chính là khả năng sử dụng ma chú.”

Nói đến đây, có lẽ thầy Flitwick đoán chừng là vừa đủ cho một đám nhóc 11 tuổi có thể ‘tiêu hóa’ thông tin được, vừa định dừng lại, thì đã nghe Minh nói qua.

“Ý thầy là dựa vào khả năng thi triển ma chú cao cấp, cường độ ma pháp được thi triển và thời gian mà ma pháp đó tồn tại, cũng như mức độ chi tiết của ma pháp được thực thi sau khi niệm ma chú, phải không ạ?”

Lúc này thì thầy Flitwick hoàn toàn ngạc nhiên, nhìn về phía Minh, ông không nghĩ tới là một học sinh năm nhất có thể nói ra điều này, mặc dù nếu là đọc chăm chú quyển “Lý Luận Ma Pháp’ cũng có thể đúc kết ra được, nhưng mà không phải ai cũng là ‘học bá’ như cô bé “Hermione” năm nào, mà nay cũng đã trở thành Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật.

Ông lại một lần nữa chăm chú nhìn Minh, hoàn toàn nghĩ rằng cậu có lẽ sẽ lại là một “Hermione thứ hai”.


Sau đó mới gật gù, cười hiền hòa nhìn Minh, nói tiếp.

“Trò nói rất đúng, ta tuy là chủ nhiệm nhà Ravenclaw, không thể thiên vị cho học sinh của nhà, nhưng với kiến thức vừa rồi của trò, ta cho nhà Ravenclaw thêm 5 điểm.”

Hên là Minh đã quyết định chọn cuối giờ mới đến gặp thầy Flitwick, nếu hỏi những điều này trong giờ học, thể nào cũng sẽ nhận những cái ‘suýt soa’ cùng chú ý từ bọn Ravenclaw, mà cậu thì lại không thích bị nhớ đến cũng như bị làm phiền.

Mà cả 3 người Novus đứng sau Minh, cũng có chút ngạc nhiên về Minh, không nghĩ là cậu nghiên cứu ma pháp cũng có thành tựu không kém so với năng khiếu thi triển ma chú của cậu.

Mà Minh mục đích ban đầu chỉ là kéo lại gần mối quan hệ với thầy Flitwick, để thuận tiện học thêm những kiến thức, để tăng thêm điểm tiến độ giải khóa chức nghiệp, nếu mà có thể được thầy chỉ dẫn ma pháp nữa thì càng tuyệt.

Nhưng mà sau khi nghe thầy cũng ham thích nghiên cứu thang đo cấp độ ma pháp, Minh liền nảy sinh cấp tốc một ý định trong đầu.

Do đó, tiếp theo cậu cũng liền nói thêm về suy nghĩ của mình, đào sâu hơn nữa chủ đề này.

“Thưa thầy, em có đọc trong một quyển sách, có nói về những nhà Hào Quang Học, những người có thể xem được Hào Quang, có thể thấy được năng lượng của ma chú còn tồn đọng sau khi ma chú được thực thi, vậy có khả năng nào những nhà Hào Quang Học này có thể xem thấy mức độ năng lượng? Em nghĩ hẳn là phải có một thang đo, dẫu là chưa được công nhận..”

Ngay khi nghe câu hỏi này của Minh, chính thầy Flitwick lại phải một lần nữa đánh giá về cậu, có vẻ như ‘mức độ’ hiểu biết của cậu học trò nhỏ nhà Ravenclaw này đã vượt ngoài tầm một học sinh năm một rồi.

“Xem ra là trò không chỉ đọc sách của năm học thứ nhất, mà cũng đọc luôn quyển ‘Thấy Rõ Tương Lai’ của môn Bói Toán năm học thứ ba, ôi ta là chưa thấy học trò nào chịu khó đọc sách và yêu thích thăm dò ma pháp như trò đấy; tiếc là ta vừa mới cho điểm trò, không thể lại cho trò thêm 5 điểm nữa..”

Minh khi hỏi ra câu hỏi này cậu hoàn toàn không sợ để lộ ra điều gì, ngoài một cậu học trò thích đọc sách và khám phá ma pháp; bởi lẽ những gì cậu nói, đều có ghi rõ trong sách giáo khoa.

Thậm chí là nếu điều tra cậu, thì sẽ phát hiện đúng là cậu khi ở tiệm Phú Quý và Cơ Hàn, không chỉ mua sách năm một, mà còn mua cả sách của cả bảy năm học.

Và là một người thích đọc sách và nghiên cứu ma pháp, thì không phải là một thành phần nguy hiểm để mà bị chú ý theo cách tiêu cực, mà ngược lại, sẽ trở thành một ‘học trò được yêu thích’ trong mắt các giáo viên.

truyện siêu hay :
Bình Luận (0)
Comment