Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 219

.

“Trò nói đúng về ‘khả năng’ một nhà Hào Quang Học có thể xem thấy được cường độ ma pháp, nhưng mà điểm này cũng không hẳn là được mọi người công nhận để trở thành một thống nhất chung trong tiêu chuẩn cộng đồng ma pháp sư..” – Lúc này thầy Flitwick đầy ý vị, nghiêm túc trả lời Minh.

“Trò biết mà, các nhà Hào Quang Học thường hay ‘chập chờn’, khả năng của họ lúc linh lúc không linh, khi xem được, khi lại hoàn toàn mù mịt; mà hơn hết là tinh thần của họ, uhm.. nói sao nhỉ?..” – Ông vừa vuốt vuốt râu, vừa cân nhắc dùng từ sao cho phù hợp.

“Có thể tạm gọi là ‘tưng tửng’ đi, trò cũng hiểu đấy, những nhà Hào Quang Học thường đam mê dẫn chứng bằng ‘bói toán’, mà ‘bói toán’ là một môn chưa từng có ai hiểu thấu, người không tin thì nhiều hơn người tin vào nó rất rất nhiều lần, cho nên lời những nhà Hào Quang Học nói ra, hiển nhiên là không được xem trọng..”

Đến đây, ông dừng lại, nhìn vào mắt Minh, rồi mới nói.

“Nhưng nếu trò hỏi ta có tin không, thì ma pháp ơi, ta hoàn toàn đồng tình với thầy Dumbledore về niềm tin vào ‘khả năng’ bói toán này..”

“Không phải là chuyện cậu bé Harry Potter lúc xưa và cuộc chiến với chúa tể hắc ám đã chứng thực lời tiên tri sao?”

“Nhưng mà, người ta vẫn không tin và cũng không để tâm trò ạ..” – Thầy Flitwick nói ra cùng với tiếng thở dài..

Thấy Minh vẫn nhẫn nại chờ câu trả lời chính xác của mình, ông mới tiếp tục nói.

“Già cả rồi, nên ta có chút nói nhiều, trò cũng đừng chê cười, về việc trò muốn hỏi, thì thật ra, hệ thống phân loại cụ thể đẳng cấp ma pháp sư nằm ngay ở trường Hogwarts này, gần hơn nữa là trước mắt trò đó, chỉ là cần trò dụng tâm suy ngẫm sẽ ra thôi..”

Nói đến đây, ông lại mỉm cười, ánh mắt tinh ý nhìn Minh, cũng lại là chờ câu trả lời từ cậu.

Vừa nghe xong, Minh lờ mờ nhận ra điều gì, cậu lầm bầm.

“Hệ thống phân loại cụ thể đẳng cấp ma pháp sư nằm ở trường Hogwarts?.. Nằm Ngay trước mắt mình? Là thầy Flitwick?..Mà thầy là giáo sư môn ma chú.. ý là nói đến ma chú? Ma chú và trường Hogwarts này, lại có mối liên hệ gì đến đẳng cấp ma pháp sư?..”

Lẩm bẩm đến đây, linh cảm trờ tới, cậu bắt ngay được ý chính, liền nói qua ngay với vị thầy nhỏ người, tóc bạc trắng, khuôn mặt mang đường nét yêu tinh; vẫn đang nhoài ra từ bục gỗ, nhìn cậu chăm chăm, không giấu được nụ cười tán tưởng trên môi.


“Ý thầy muốn nói đến việc các loại ma chú chia ra theo từng năm học phải không ạ?”

Vốn lúc đầu Minh khi đọc qua một lượt sách ma chú của các năm học, đều là quyển căn bản ma pháp, nhưng lại chia ra thành 7 quyển, cho nên là mỗi năm cũng học không có bao nhiêu là ma chú.

Mà trực tiếp khi cậu học ma chú với ba người Matheus, bọn họ lúc hướng dẫn cậu thì không phải chỉ hướng dẫn ma chú năm thứ nhất, ví dụ điển hình là ma chú hiển lộ Revelio, ma chú chữa trị Reparifors và ma chú phản biến hình Reparifarge.

Cậu học qua mới nhận ra một điều là, ma chú càng phức tạp càng đồng nghĩa với đưa tâm tình của mình vào bên trong càng nhiều; cũng có suy đoán lờ mờ về việc càng thăng cấp năm học, ma chú học được sẽ càng phức tạp.

Lúc này đây lại nghe thầy Flitwick nhắc về hệ thống phân loại đẳng cấp, lại liên kết với ma chú và trường Hogwarts, làm cậu nghĩ ngay đến điều này.

Mà thầy Flitwick khi nghe được câu trả lời của Minh, cũng gật gù tán tưởng.

“Đầu óc của trò rất nhạy bén, lại có thể suy luận cùng kết nối thông tin với nhau rất chặt chẽ, ôi, phải mà ta có thể lại cho thêm trò 5 điểm..” – Sau một câu cảm thán, thầy mới giải thích.

“Chương trình học ở Hogwarts không phải chỉ là phân loại kiến thức các môn học đơn giản như vậy, qua nhiều năm tổng kết, mới đạt đến sắp đặt hợp lý cho từng năm như vậy, nhất là môn ma chú..”

“Việc các trò có thể thi đậu cuối kỳ môn ma chú, tương đương với các trò có thể nắm vững số lượng ma chú mà năm học đó đã đề ra từ đầu, chính cũng là nằm trong mỗi cuốn ‘Căn Bản Ma Chú’ của từng năm học..”

“Mà đồng thời khi các trò thi đậu cuối kỳ của môn ma chú từng năm, đó chính là cấp bậc ma pháp của các trò, trò có hiểu ý ta nói không?”

“Ý thầy là bộ môn ma chú, đã phân chia loại ma chú cùng số lượng ma chú cho phù hợp với cường độ ma pháp của từng lứa tuổi ma pháp sư, tương ứng với số năm học, cũng có thể tạm coi là cấp độ của ma pháp sư đó?” – Minh nói ra suy nghĩ của mình.

“Thông minh lắm.” – Thầy Flitwick reo lên tán thưởng, trước khi giải thích.

“Mỗi một ma pháp sư nhỏ tuổi đều có hạn mức ma pháp của mình, và sau rất nhiều công trình nghiên cứu, của rất nhiều thế hệ ma pháp sư vĩ đại, mới cho ra một hệ thống ma chú tương ứng với từng cấp độ của ma pháp sư nhỏ tuổi, ứng với từng năm học ở trường Hogwarts.”


“Trò có biết ‘nguyên lý’ làm nền tảng cho việc phân chia này không? Nếu trò đáp đúng, ta hứa sẽ trở thành thầy hướng dẫn chuyên sâu ma chú cho trò.” – Thầy Flitwick mỉm cười rất tươi khi nói ra lời này.

Vốn dĩ đây cũng là thử thách của thầy dành cho cậu, câu hỏi thầy đưa ra nó hoàn toàn không nằm ngoài sách giáo khoa của trường, chỉ cần đủ hiểu biết sâu sắc về lý luận ma pháp, liền sẽ trả lời được.

Nếu cậu học trò nhỏ năm nhất này đáp đúng, ông sẽ không ngần ngại mà truyền thừa tri thức của mình cho cậu, vì đó là cậu xứng đáng, cũng thể hiện được cậu là một hạt giống ma pháp tuyệt vời, tương lai sẽ trở thành cây đại thụ, phát triển mạnh mẽ không ngừng, che chở giới ma pháp này.

Quay trở lại với Minh, cậu làm sao không hiểu điều mà thầy Flitwick vừa nói, vì nó cũng nằm trong phạm vi nghiên cứu của cậu, lại có liên quan trực tiếp với lý thuyết của một vị ma pháp sư mà Minh sau khi đọc sách của ông, cũng cảm thán vô cùng về sự uyên thâm của ông.

Nên không chần chừ, Minh liền đưa ra đáp án của mình.

“Có phải thầy muốn nói đến lý thuyết về ‘ý tưởng truyền năng lượng trong lúc thi pháp’ của vị cha đẻ của lý luận ma pháp ngài Adalbert Waffling không ạ?”

Lúc này nụ cười của vị giáo sư già càng nồng đậm, ánh mắt không chỉ hàm chứa sự tán dương, mà thêm vào cả sự coi trọng.

“Khi trò gọi tên ngài Adalbert Waffling đáng kính là cha đẻ của lý luận ma pháp, ta liền biết trò thật sự rất để tâm môn học lý luận ma pháp này, mà lại có được một hiểu biết sâu sắc phi thường mới có thể rút ra điều mà trò vừa nói với ta.”

“Chỉ riêng với điều này, nhà Ravenclaw được cộng thêm 10 điểm nữa, trò thật sự quá xứng đáng, tiếc là ta không thể phá lệ cho nhiều điểm hơn..” – Ông vừa nói vừa nhìn Minh chăm chú, sau mới nói tiếp.

“Trò nói hoàn toàn chính xác vào trọng điểm của việc phân loại cấp độ ma pháp, nó chính là dựa vào thuyết về ‘ý tưởng truyền năng lượng trong lúc thi pháp’.”

“Thuyết đề xuất rằng, khi một ma pháp sư thi pháp ma chú, việc truyền ý chí của mình vào ma chú tương ứng, cùng với mức độ ma pháp mà ma pháp sư có, sẽ hoàn toàn là điểm quyết định trọng yếu, việc một ma pháp có thể kết nối và thành công thi triển ma pháp được hay không.”

“Chính dựa vào điểm này, mới có một hệ thống cụ thể ma chú cho từng năm học, ứng với mức độ phát triển tinh thần và mức độ năng lượng ma pháp của từng ma pháp sư nhỏ tuổi qua từng năm..”

“Tất nhiên đây chỉ là điểm chung tổng quát mà thôi, dĩ nhiên là luôn có những ma pháp sư đặc biệt, có khả năng vượt trội về tinh thần cũng như mật độ ma pháp, nhưng mà cũng chỉ là số ít; cho nên có thể nói, chương trình học ở Hogwarts đã là tối ưu vô cùng cho một ma pháp sư trẻ tuổi rồi.”


Đến đây, ông dừng lại, lại nhìn Minh vô cùng nghiêm túc, nói.

“Hiển nhiên là ta sẽ giữ đúng lời hứa của mình, hướng dẫn chuyên sâu ma pháp cho trò, nhưng trước đó, ta muốn hỏi trò một câu hỏi..”

“Rằng, tại sao trò lại quá để tâm vào việc phân chia cấp độ ma pháp này, vốn dĩ điều này không nằm trong môn học nào của cả 7 năm học, thậm chí sau đó ngay cả trong giới ma pháp sư trưởng thành, nó cũng không phải là điều mà nhiều người có thể nghĩ tới, nói chi là một đứa trẻ 11 tuổi như trò?”

Lời nói của ông tuy nhỏ và nhẹ, nhưng đầy cương mãnh và quyết liệt, như thể câu hỏi này quyết định điểm mấu chốt trong lòng của ông về việc đánh giá cậu học trò nhỏ tuổi này.

Phải biết một đứa trẻ có hiểu biết về ma pháp là một điều vô cùng đáng mừng, nhưng hiểu biết quá sâu lại không phải là không có nguy hại.

Trong lịch sử đã phát sinh không ít ma pháp sư hắc ám, đều có xuất phát điểm giống như cậu bé này, thậm chí là còn không bằng cậu ta về lý luận ma pháp, ngay cả là chúa tể hắc ám Voldemort một thời..

Mà Minh khi nghe câu hỏi này và thái độ của thầy Flitwick, tất nhiên là cậu thừa hiểu mối lo lắng của thầy.

Nhưng mà cậu đã có chuẩn bị sẵn câu trả lời cho trường hợp này, một câu trả lời không thể thuyết phục hơn được nữa, sẽ hoàn toàn không làm ai nghi ngờ cậu có ‘âm mưu’ gì đáng ngờ cả.

Nếu không có sự chuẩn bị này, cậu đã không có màn ‘nói chuyện’ như thế với thầy Flitwick.

Chỉ thấy Minh đăm chiêu chốc lát, hít một hơi thật sâu, thể hiện ra bản thân dường như đã trải qua cân nhắc trước khi nói ra đáp án của mình.

Cậu lên tiếng, giọng nghiêm túc vô cùng.

“Vì em có thể nhìn thấy Hào Quang.”

Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ
Bình Luận (0)
Comment