Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1003 - Chương 1004: Nhiệm Vụ Sao Có Thể Dễ Dàng Chứ?

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1004: Nhiệm vụ sao có thể dễ dàng chứ?

Hiển nhiên bốn vị đại soái đều là người có quyền hạn tìm hiểu, có vẻ như cũng đều động lòng rồi…

“Xin chào Tây Môn đại soái… Ta nào dám chứ, hơn nữa ta cũng không biết số điện thoại của ngài…” Diệp Trường Thanh vội vàng giải thích, câu từ giải thích cũng giống hệt.

“Hử? Ý của ngươi là biết số điện thoại của ta là có thể kéo ta vào danh sách đen à?”

Tây Môn đại soái hừ một tiếng: “Đây là số điện thoại cá nhân của ta, sau này lúc nào trong lòng ngươi khó chịu thì kéo ta vào danh sách đen là được.”

“Không dám không dám, đại soái nói đùa rồi.”

“Hừ, tên nhóc ngươi còn biết ta nói đùa, đầu óc còn rất tốt đấy…”

Tây Môn đại soái nói: “Nghe nói Cao Võ Tiềm Long xuất hiện một vị Nhất đại quân sư à?”

“Đúng vậy… nhưng mà…”

“Không có nhưng mà gì hết! Vị quân sư này sau này chính là người trong quân Tây Môn ta!”

“Khụ khụ…”

“Việc này đã định thế rồi, cố gắng bồi dưỡng cho ta, nếu dạy hư quân sư của ta, hừ hừ!” Tây Môn đại soái nhanh nhẹn dứt khoát cúp điện thoại.

Diệp Trường Thanh nhìn di động trong tay, trong nhất thời rơi vào tình trạng ngổn ngang trong gió.

Ta vẫn còn cầm trong tay đây.

Khẳng định còn có điện thoại gọi đến.

Quả nhiên.

Điện thoại của Bộ tài chính gọi đến, Bộ trưởng Nam biến mất vài chương lần nữa lại xuất hiện.

“Quân đoàn phía nam bây giờ không có đại soái, nếu quân sư cũng không có nữa thì còn có thể đánh giặc sao? Diệp hiệu trưởng ngươi nói xem đạo lý này có đúng hay không, mọi chuyện trên đời này đều phải nói lý lẽ có đúng không? Lúc trước chúng ta hợp tác không tệ, ta nghĩ quan hệ hợp tác hữu nghị của chúng ta còn có thể tiếp tục kéo dài, xác định là cái dạng này đúng không?” Bộ trưởng Nam nói như thế.

“Vụ án của Cao Võ Tiềm Long các ngươi bây giờ chính do ta đang đôn đốc đấy.”

Nói xong thì cúp máy.

Ánh mắt Diệp Trường Thanh dại ra, sau đó cũng chỉ cách một lát lại có một số điện thoại xa lạ gọi tới.

“Lão phu là Bắc Cung Hào!”

Bắc Phương đại soái Bắc Cung Hào.

“Nghe nói trường các vị xuất hiện một Nhất đại quân sư à? Diệp hiệu trưởng, lão phu lớn tuổi rồi, cũng không biết sống thêm mười nghìn tám nghìn năm nữa có thể thấy được vị Nhất đại quân sư này đến quân đoàn phương bắc đi lính hay không?”

Lời nói của Bắc Cung đại soái dường như khách sáo hơn mấy vị khác.

Nhưng là ý tứ tinh tế trong đó lại cực khủng.

Lão phu còn có thể sống thêm mười nghìn tám nghìn năm, chỉ bằng Diệp Trường Thanh ngươi cũng dám đắc tội ông đây hả?

“Hẳn là… có thể…” Tâm Diệp Trường Thanh ngổn ngang, tê dại, toàn bộ lão phu đều đồng ý hết rồi!

Đến lúc đó các ngươi tự chém giết lẫn nhau đi!

Dù sao còn thời gian ba năm nữa Lý Thành Long mới tốt nghiệp!

Trong ba năm này, xem tình hình vụ án của Cao Võ Tiềm Long hẳn là có thể xong xuôi hết.

Chỉ cần chuyện này kết thúc, lão phu lập tức từ chức về hưu!

Chờ chuyện Lý Thành Long trôi qua, lão phu lại thao tác một chút để trường học mời ta trở lại…

Cũng là rất tốt có phải không!

Diệp Trường Thanh đã quyết định chủ ý.

Dù sao chuyện này ta can thiệp không nổi, cũng không muốn can thiệp.

Đến lúc đó để Hạng Cuồng Nhân đội cái nồi này, nếu không thì Văn Hành Thiên cũng được, hai người này đầu đều cứng như thép, không sợ trời không sợ đất… Lão phu nhìn xem đến lúc đó các ngươi có sợ hay không!

Trong lòng Diệp Trường Thanh còn đang tính toán người gánh cái nồi này thay cho mình.

Lúc này, cửa mở ra.

Một trong những lựa chọn gánh nồi đi vào.

Văn Hành Thiên.

“Người anh em, ngươi lên làm hiệu trưởng được không?”

“Hả?”

Văn Hành Thiên nghe vậy vẻ mặt lập tức trở nên kinh ngạc: “Ý gì vậy? Bệnh cũ của ngươi không thể kiềm chế được nữa, không còn sống được bao lâu nữa à?”

“Má, thân thể ông đây rất tốt… ý của ta là, khụ khụ… Sao lúc này ngươi lại đến đây? Ngươi muốn làm hiệu trưởng à? Sao quan tâm thân thể ta như thế?”

Diệp Trường Thanh trừng mắt nói: “Không có việc gì lại thường xuyên chạy đến văn phòng của hiệu trưởng, ngươi muốn làm gì hả? Không sợ ảnh hưởng không tốt, không sợ lan truyền lời đồn sao? Ta thấy ngươi rất có dã tâm đấy.”

Văn Hành Thiên: “…”

Ánh mắt hắn tràn đầy quái lạ nhìn thoáng qua Diệp Trường Thanh.

Lão già này đầu óc không phải là chập điện rồi chứ?

Đột nhiên lại giống như chó điên mà cắn ông đây, ông đây đắc tội ngươi khi nào chứ hả?

Ăn gạo của nhà ngươi à?

Lão già này quả thật là thiếu đánh mà!

Cái gì mà không có việc gì cũng chạy tới chỗ ngươi hả?

Cái gì gọi là ảnh hưởng không tốt?

Giống như ông đây bị ngươi gì đó…

Chuyện này cũng phải trách tên khốn Tả Tiểu Đa kia, không có việc gì lại đưa Tinh Hồn Ngọc cho lão già này làm chi? Còn một lần đưa nhiều như vậy!

Nếu không ta bây giờ có thể đè hắn trên mặt đất đánh, muốn như thế nào thì làm thế nấy!

Con gà bệnh chỉ dựa vào uống thuốc!

Ông đây biết kiềm chế, không so đo với ngươi!

“Ta tới nói phương hướng bồi dưỡng Lý Thành Long… có nên nghiêng về phía quân sư không?” Văn Hành Thiên hỏi.

“Nghiêng về hướng đó là khẳng định, đây là hướng đi chắc chắc phải đi!”

Diệp Trường Thanh thản nhiên nói: “Nhưng mà tư chất tu luyện của hắn cũng là vượt trội ở đại lục, tu luyện bản thân cũng không thể lơi lỏng chút nào!”

Văn Hành Thiên cả đầu đầy vạch đen.

Một ngày chỉ có bấy nhiêu thời gian, nghiêng về hướng quân sư, thời gian luyện võ đương nhiên phải giảm bớt rất nhiều, nếu có thể tiến hành cùng lúc thì ông đây còn hỏi ngươi làm cái gì hả?

Hỏi cũng như không hỏi.

Xem ra đầu óc của lão già này chập điện thật rồi!

“Ngươi trực tiếp đưa kiến thức liên quan đến quân sư cho hắn, để hắn trở về tự học là được rồi.”

Diệp Trường Thanh đương nhiên nói: “Xem như là bài tập về nhà.”

Văn Hành Thiên lập tức bái phục sát đất!

Không hổ là hiệu trưởng!

Đầu óc chập điện còn có thể nghĩ ra biện pháp mất trí như vậy, không bái phục không được mà!

“Vừa rồi… ta lần lượt nhận được bốn cuộc điện thoại.” Diệp Trường Thanh cau mày, vẻ mặt khó xử.

Nhưng mọi người đã là anh em nhiều năm, Văn Hành Thiên làm sao lại không nhìn ra, vẻ mặt khó xử của Lão đại dường như có chút khoe khoang nhỉ?

Khoe khoang?

Văn Hành Thiên suýt nữa nghi ngờ chính mình nhìn lầm rồi.

Không khỏi cảm thấy càng khó hiểu, chỉ nhận bốn cuộc điện thoại, ngươi khoe khoang con khỉ gì?

“Là Đông Phương đại soái, Tây Môn đại soái, Bắc Cung đại soái, còn có Bộ trưởng Nam gọi tới.” Diệp Trường Thanh thở dài: “Bọn họ chỉ đích danh muốn Lý Thành Long sau khi tốt nghiệp vào quân đội.”

Bình Luận (0)
Comment