Chỉ ức hiếp những người mạnh hơn chính mình à? Ngươi thật sự cảm thấy loại này gọi là các ngươi ức hiếp người khác à?
E rằng ngươi có hiểu lầm gì với cái từ ức hiếp này đúng không?
“Mãi mãi đều là lấy yếu thắng mạnh, mãi mãi đều là khiêu vũ trên lưỡi đao… mãi mãi đều đi dạo trên lằn ranh sống chết, luôn trở nên mạnh hơn, mãi mãi đều có mục tiêu vượt qua…”
Vẻ mặt Lý Thành Long say mê: “Cuộc sống như vậy, sảng khoái biết mấy?”
Trong lòng Diệp Trường Thanh có rất nhiều thần thú phi nhanh rít gào.
Qủa thật là không biết nói cái gì.
Lý Thành Long này bình thường vẫn không nhìn ra được, hiện giờ xem ra thằng nhóc này cũng giống như Tả Tiểu Đa, cũng là một tên bệnh tâm thần.
Hắn có lòng muốn nói cái gì đó, nhưng là Diệp Trường Thanh há mồm lại không nói ra được cái gì; lời muốn nói rõ ràng đã vòng vo mấy vòng trong miệng, nhưng cuối cùng lại nuốt trở vào, đổi thành một câu khác: “Khụ khụ, cũng rất tốt.”
Vốn định muốn cho Phù Phù lại cố gắng một chút, lo lắng một chút, lại trăm triệu lần không tưởng tượng được, dự định của tên nhóc này lại là… lại là như thế… làm cho người ta ngay cả nói cũng không muốn nói!
Cho nên người độc đáo cũng sẽ có bạn bè có suy nghĩ độc đáo như vậy sao?!
Suy nghĩ cả đời này, trong nhất thời Diệp hiệu trưởng lại nảy sinh ý nghĩ mất hết hứng thú trong đầu, thậm chí còn có một loại ý tưởng kỳ quái ‘thật ra như vậy mới là tốt nhất’ nảy sinh không ngừng.
Nghĩ lại thì hai tên thiên tài Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long hợp lại cùng một chỗ, hai người có thể hình thành sự bổ sung cho nhau tuyệt vời; điểm yếu của Lý Thành Long là thời gian, Tả Tiểu Đa có thể gánh vác tất cả mưa gió, để cho Lý Thành Long yên tâm núp ở phía sau bày mưu tính kế toàn cuộc.
Mà Tả Tiểu Đa là một tên không thích động não, có Lý Thành Long giúp hắn lập kế hoạch, sẽ chỉ làm người ta cảm thấy yên tâm nhẹ nhõm!
Đúng là sự hợp tác tốt nhất của quần anh tụ hội mà!
Tưởng tượng như vậy, Diệp Trường Thanh tức khắc cảm thấy lòng dạ thoải mái hơn rất nhiều.
Đúng, sự việc nên triển khai theo cách thức như vậy!
Trong lòng không hiểu ra sao nhớ tới một câu nói: Một con sói nên có một con bái. (bái: con vật giống như sói. Ngày xưa nói con lang con bái phải đưa nhau đi mới được, lìa nhau thì ngã, vì thế cùng nương tựa nhau gọi là lang bái.)
Tả Tiểu Đa an tâm đi làm sói, Lý Thành Long an ổn làm bái…
Thật ra rất tốt…
Ừ, cấu kết với nhau làm việc xấu…
Diệp Trường Thanh run một cái, hai tên này nếu hợp lại với nhau làm việc xấu, vậy thật sự là… nghĩ cũng không dám nghĩ.
Không thể là cấu kết với nhau làm việc xấu.
Có thể là, hợp tác hỗn loạn, nhếch nhác… Đặc biệt là nói như thế nào cũng không dễ nghe.
“Được rồi, không có việc gì nữa, ngươi trở về đi.”
Lý Thành Long ngơ ngác đến cũng ngơ ngác đi, toàn bộ quá trình chỉ đối thoại mấy câu không đầu không đuôi, hoàn toàn ngơ ngác không hiểu ra sao.
Diệp Trường Thanh thì chắp hai tay sau lưng, bắt đầu chậm rãi thong thả bước đi trong văn phòng, khóe miệng có ý cười.
Cao Võ Tiềm Long của ta, lúc này đây… thật đúng là đào được báu vật mà!
Hì hì hì, thiên tài hơn người, Nhất đại quân sư, thiên tài độc nhất vô nhị…
Ha ha ha… Cao Võ Vân Đoan, Cao Võ Tổ Long, các ngươi lấy cái gì đấu với ông đây hả?
Tùy tiện lấy ra một đệ tử, cũng có thể treo toàn bộ các ngươi lên đánh!
Hừ!
“Đội ngũ của ông đây rất trâu bò; Vân Đoan, Tổ Long là đàn em hết; bọn họ nếu dám, khoe khoang anh hùng hào kiệt; ta vác hai thiên tài ra đánh chết ngươi~~~”
Diệp hiệu trưởng hát bài hát mình tự biên, rung đùi đắc ý, cảm giác đời người đã đạt đến đỉnh cao.
Mặc kệ ta là ai, chỉ duy nhất mình ta.
“Cuối cùng để mặc ta ở chỗ này, Cao Võ Tiềm Long sắp vượt qua toàn bộ, trở thành vua trong các Cao Võ!”
Diệp Trường Thanh cảm giác chính mình đã hơn hẳn người xưa, công trạng vô cùng vô tận!
Reng reng reng…
Điện thoại reo.
Diệp Trường Thanh cũng không nhìn, trực tiếp nhấc máy: “Alo, ai đó?”
Bên kia sửng sốt một chút, âm thanh vừa dày vừa nặng: “Ngươi là Diệp Trường Thanh à? Ta là Đông Phương Chính Dương!”
Đông Phương đại soái bên kia rất kỳ quái.
Diệp Trường Thanh nói chuyện với ta lại dám lớn tiếng như vậy? Xem ra tên nhóc này sau khi xuất ngũ rất nhẹ nhàng nhỉ…
Phụt!
Diệp Trường Thanh đặt mông ngồi dưới đất, mồ hôi lạnh toát ra, nói chuyện cũng nói lắp: “Đông Phương đại soái… Xin chào đại soái, sao ngươi lại tự mình gọi điện thoại đến vậy… có chuyện gì sao…”
“Như thế nào, nghe lời này của ngài, ta gọi điện thoại tới làm ngài không vui lắm à?” m thanh Đông Phương đại soái có chút kỳ diệu.
“Không không không… Không dám nhận chữ ngài này của ngươi, ta vui vẻ, ta đây không phải là đang vui vẻ sao, đúng, đúng là vui vẻ!” Diệp Trường Thanh sắp khóc rồi.
Vừa rồi nhận điện thoại sao lại không nhìn xem số điện thoại chứ?
Thật ra có xem cũng không có ích gì, hắn căn bản không có số điện thoại cá nhân của Đông Phương đại soái,
“Ừ, nghe nói trường học của các ngươi xuất hiện một Nhất đại quân sư à?”
Đông Phương đại soái uy nghiêm nói: “Nhớ kỹ, giữ lại cho quân Đông Phương của ta.”
Diệp Trường Thanh ho khan một tiếng: “Khụ khụ, đại soái, ta… ta sẽ cố gắng hết sức.”
“Cố gắng hết sức?!” m thanh của Đông Phương đại soái không hài lòng.
“Không phải không phải, là nhất định, là nhất định!” Diệp Trường Thanh phản xạ có điều kiện đứng nghiêm, lại nói ra lời bảo đảm.
“Ừ. Ghi lại số điện thoại này, có chuyện gì thì tìm ta.”
Đông Phương đại soái thản nhiên nói: “Nhớ đó!”
“Vâng, vâng.”
Sau đó cúp điện thoại, nhưng Diệp Trường Thanh cũng mơ hồ ra một thân mồ hôi lạnh, trong chớp mắt mồ hôi lạnh thấm ướt áo.
Nhưng là tay hắn còn chưa kịp để xuống thì điện thoại lại reo lên.
Vừa nhìn, vẫn là số điện thoại xa lạ như cũ.
Vội vàng bắt máy, Diệp Trường Thanh thật cẩn thận hỏi: “Xin chào, cho hỏi là vị nào vậy?”
“Lão phu là Tây Môn Liệt!”
Bên kia truyền đến một âm thanh nóng nảy: “Ngươi là Diệp Trường Thanh sao? Diệp Trường Thanh của Cao Võ Tiềm Long đúng không? Tại sao máy bận lâu như vậy hả? Lão phu còn tưởng rằng ngươi kéo ta vào sổ đen rồi!”
Diệp Trường Thanh vừa mới lau xong một trận mồ hôi lại đổ ra tiếp.
Bây giờ hắn hoàn toàn tỉnh táo lại, cũng nháy mắt đã biết vấn đề ở chỗ nào.
Lý Thành Long, còn có đánh giá Nhất đại quân sư.