“Ta sợ chết, ta cũng không muốn chết. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì ta lại không cam lòng.”
Tả Tiểu Đa buồn bã nói: “Nếu chúng ta ở Cao Võ Tiềm Long mãi cho đến khi tu luyện đến Anh Biến, Hóa Vân, Ngự Thần...”
“Khoảng thời gian đó, chu kỳ quá dài. Lớn lên... Chúng ta sẽ dần thích ứng loại tiết tấu này. Vì vậy chúng ta sẽ không thể nhanh thích ứng loại tiết tấu ở bên ngoài và những cuộc chiến đẫm máu.”
Tả Tiểu Đa nói: “Như vậy đối chúng ta sẽ hại nhiều hơn lợi, sẽ tiềm ẩn nhiều mối nguy hiểm.”
“Cho nên ta mới tận dụng khoảng thời gian này, đi ra ngoài làm nhiệm vụ. Tự mình cảm nhận cảm giác nguy cơ. Nguy cơ chưa chắc không phải là chuyển cơ, cũng chưa chắc không thể hóa thành một cơ hội tốt.”
Tả Tiểu Đa nhẹ giọng nói: “Còn về an toàn cá nhân của ta... Trường học nhất định sẽ cho người âm thầm đi theo bảo vệ ta. Nguy hiểm thực sự đến tính mạng chưa chắc sẽ có. Nếu trường học đưa ra quyết định để ta đi ra ngoài thí luyện thì nhất định sẽ làm hết sức mình để bảo vệ ta an toàn. Đây là điều chắc chắn, không thể nghi ngờ.”
“Ngược lại, khi ta đi ra ngoài, rõ ràng đi ra ngoài, kẻ thù muốn nhằm vào ta cũng sẽ biết có người bảo vệ ta. Bọn họ muốn nhằm vào ta thì cũng sẽ phải nhằm vào người bảo vệ ta.”
“Thực ra đây cũng là bàn cờ do hai thế lực lớn bày ra. Việc này cũng có rất nhiều lợi ích cho việc tìm ra ngọn nguồn hung phạm thực sự cho Cao Võ trong những năm đó. Và đây cũng là lý do mà Diệp hiệu trưởng và bọn họ đồng ý cho ta đi ra ngoài làm nhiệm vụ.”
“Nếu ta luôn lưu lại Tiềm Long Vao Võ thì địch nhân sao dám động thủ.”
Tả Tiểu Đa mỉm cười: “Cho nên, ta nhất định phải đi ra ngoài, cho bọn hắn cơ hội.”
Lý Thành Long gật đầu, nói: “Nếu cái gì ngươi cũng nghĩ đến rồi và đã có chuẩn bị chu đáo thì ta sẽ không nhiều lời nữa. Như ngươi đã nói, nguy cơ cũng có thể là chuyển cơ, càng có thể là một cơ hội tốt.”
“Nếu ngươi đã quyết tâm, thì lập tức bắt tay vào hành động đi. Ít nhất có thể trong khoảng thời gian ngắn làm cho những kẻ muốn nhằm vào ngươi dự toán bị mất, trở tay không kịp.”
Lý Thành Long nói: “Còn có... những nhiệm vụ tìm dược trong trường này, ngươi đều có thể nhận! Đặc biệt là những nhiệm vụ nội đan cũng đều có thể tiếp.”
“Sau khi nhận toàn bộ, hoàn thành một cái thì giao một cái, tất cả đều bằng cơ duyên. Nhận nhiệm vụ không nhất thiết phải hoàn thành, và ngược lại thì nhiệm vụ mà ngươi nhận không có nghĩa là người khác không được nhận. Bởi vì những nhiệm vụ này có nhu cầu về số lượng rất lớn.”
“Càng nhiều càng tốt.”
“Không giống như những nhiệm vụ săn giết chỉ có một đầu người.”
“Nhưng phạm vị hoạt động của ngươi nhất định phải lên kế hoạch cho tốt. An toàn luôn là ưu tiên hàng đầu. Ngươi ở ngoài sáng thì lúc nào cũng phải cần đề phòng kẻ thù ẩn mình trong tối.”
Lý Thành Long lấy ra bốn tấm bản đồ rất lớn. Chính xác là bản đồ cánh đồng hoang vắng, núi non trùng điệp xung quanh Phong Hải.
Một tấm bản đồ đã rộng hơn ba mươi mét vuông. Cho dù đặt nó ở phòng khách to lớn của biệt thự cũng chỉ miễn cưỡng có thể mở ra mà thôi. Bốn vị trí ở mép dưới vẫn phải cuộn tròn lên.
“Vị trí ở giữa là khu vực Phong Hải Thành, ngươi có thể bỏ qua. Bởi vì thứ mà ngươi muốn hoàn toàn vô nghĩa trong khu vực thành thị.”
“Những tấm bản đồ này chính là những bản đồ mới nhất do phía chính phủ cấp ra theo bốn hướng đông, nam, tây, bắc. Ta biết ngươi sẽ đi làm nhiệm vụ trong hai ngày này, cho nên đã tìm người làm mấy tấm bản đồ này. Đây là những bản đồ mới nhất và chuyên nghiệp nhất ở thời điểm hiện tại!”
Lý Thành Long chỉ bảo nói: “Ngươi không cần đi những khu vực ở sát biên giới.”
“Về phía bắc, trong Thiết Mộc Lâm này sinh trưởng Địa Thứ Thảo. Mà Địa Thứ Thảo muốn phát triển tốt thì phải có Kim Quan Ưng thường xuyên đáp xuống. Vì trong phân và nước tiểu của Kim Quan Ưng chứa chất dinh dưỡng mà Địa Thứ Thảo cần nhất. Mà Thải Hồng Xà là con mồi mà Kim Quan Ưng thích ăn nhất.”
“Cho nên Thiết Mộc Lâm là nơi mà Thải Hồng Xà tụ tập và sinh sôi. Mà Thải Hồng Xà thì thường đi dưới mặt đất; chúng sẽ để lại rất nhiều rất nhiều hố sâu trong một khu vực nhất định. Và phân của Thải Hồng Xà lại là chất dinh dưỡng tự nhiên nuôi dưỡng linh thực dưới lòng đất... Nếu ngươi muốn tìm Hoàn Dương Thảo thì tìm trong cánh rừng này hẳn sẽ có thu hoạch. Nếu cánh rừng này không có thì những nơi khác ngươi cũng không cần đến nữa.”
Lý Thành Long tinh tế phân tích và giảng giải, dùng bút vẽ bốn phía trên bản đồ.
“Phía tây, nghe nói có núi lửa đang hoạt động thường xuyên bốc khói. Và ở đó, tụ tập vô số Hoả Hải Tích Dịch. Ít nhất cũng có những tinh thú Anh Biến cao giai, thậm chí không thiếu Hóa Vân hay có cấp độ càng cao hơn. Nếu ở giữa lòng trái đất có sông dung nham thì có thể sẽ tìm thấy U Hàn Hoa ở gần bờ sông dung nham. Đó là kỳ hoa dị chủng hấp thụ lực lượng của biển lửa, mọc ra từ chí hàn chí âm, làm việc ngang ngược, đoạt tạo hoá của thiên địa. Nhưng nếu không có sông dung nham, nhiệt độ sẽ không đạt thì loài kỳ hoa này sẽ không thể tồn tại được.”
Lý Thành Long thuộc như lòng bàn tay, đem đặc tính và nơi có khả năng sinh trưởng những dược thảo mà Cao Võ Tiềm Long yêu cầu, phân tích từng cái một cho Tả Tiểu Đa nghe.
Tả Tiểu Đanghiêm túc lắng nghe, không bỏ sót chút nào, thậm chí còn dùng di động ghi lại lời nói của Phù Phù.
Đối với phân tích và phán đoán của Lý Thành Long, Tả Tiểu Đa chưa bao giờ có sự phân vân, hoài nghi, do dự nào. Trước đây như vậy, bây giờ cũng như vậy!
Lý Thành Long nói liên tục về nó trong vòng hơn một giờ đồng hồ trước khi hắn ngừng lại.
“Ta sẽ nhanh chóng nâng cao thực lực, phấn đấu đạt được tư cách làm nhiệm vụ, sau đó sẽ đi ra ngoài làm nhiệm vụ cùng ngươi.”
Lý Thành Long nói: “Ngươi đừng có vơ vét nhanh quá, nhớ chừa lại một chút cho ta.”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Ta nhất định sẽ để lại cho ngươi!”
Lý Thành Long bắt đầu luyện công, cuối cùng dặn dò một câu: “Kiến nghị cuối cùng của ta là tạm thời ngươi hãy tìm kiếm linh thực ở gần Tây Sơn.
Như vậy thì cho dù gặp phải cường địch, các giáo viên đi theo đến không kịp, hoặc là không đánh được đối phương thì ngươi còn có thể nhảy vào miệng núi lửa để câu giờ.”