Tả Tiểu Đa quay người lại, hai ngón tay nắm một con rắn ngũ sắc, con rắn này có đầu hình tam giác, dáng vẻ rất ghê tởm, lưỡi rắn rất dài, dù bị nắm bảy tấc, vẫn lập tức lè ra lưỡi rắn dài hơn ba thước, toát ra mùi hôi thối, trên lưỡi rắn còn có từng cái gai nhọn, đâm vào phía cánh tay của Tả Tiểu Đa!
Rõ ràng là phản công lúc sắp chết, nếu Tả Tiểu Đa né tránh, thậm chí ném nó ra xa, nó cũng thoát khỏi khốn đốn.
Quả thật hung ác!
“Lại muốn cắn ta!”
Tả Tiểu Đa vô cùng tức giận, tâm niêm động xử, Viêm Dương Thần Công đột nhiên sinh ra, cả người lập tức biến thành một khối sắt hình người nung đỏ.
“Chít…”
Lưỡi rắn ba thước kia bò lên cánh tay của Tả Tiểu Đa như quấn lấy một cây cột, còn chưa kịp làm động tác tiếp theo, một tiếng xèo xèo vang lên, khói mù bốc lên.
Thải Hồng Xà nổi tiếng là chưa bao giờ kêu rống lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết, lưỡi rắn vội vã buông ra, nhưng một phần của nó đã dính chặt vào cánh tay của Tả Tiểu Đa, trên toàn bộ lưỡi rắn, rải rác vết bỏng rộp khổng lồ!
Lưỡi rắn lại bắt đầu sưng lên, nhìn còn thô to hơn thân rắn, cứ như vậy buông thõng ở bên ngoài, rốt cuộc không rút về được.
Thải Hồng Xà bị bỏng đến mức nước mắt suýt chút nữa trào ra, đây là thứ quái vật gì vậy!?
Thật vất vả lắm mới có môt con mồi, muốn cắn một miếng, kết quả mới cắn một cái, đầu rắn suýt chút nữa bị chín hết, vết bỏng rộp treo lủng lẳng như cái chuông, một vết rộp còn to hơn đầu rắn một chút, mà trên đầu lưỡi ba thước, có khoảng hơn bốn mươi vết rộp như vậy!
Thoạt nhìn giống như một chùm nho...
Tả Tiểu Đa phẩy tay, ném con Thải Hồng Xà xuống đất: “Hôm nay có lòng từ bi, cho ngươi một con đường sống.”
Con rắn hoảng sợ gấp gáp bỏ chạy.
Thân dài hơn bốn thước, lưỡi dài hơn ba thước, mới đi được mấy mét vết bỏng rộp đã bị kéo lê vỡ ra, ngay sau đó toàn thân con rắn cuộn tròn co giật một hồi, đau đến mức không ngừng lăn lộn.
Vẫn lại đi thêm mấy mét, lại cọ vỡ một cái, lại đi mấy mét...
Tổng cộng mới đi được mấy chục mét, đã ưỡn bụng nằm trên đất bất động, chỉ co quắp lại, co giật một lúc, rồi hoàn toàn bất động.
Trong bụi cỏ, truyền đến tiếng xì xì xèo xèo.
Nhưng toàn bộ Thải Hồng Xà, chen lấn lẫn nhau chạy trối chết!
Bầy Thải Hồng Xà hoảng sợ.
Đây là một tên siêu biến thái!
Bọn ta cắn người, quá đói bụng mà thôi, cắn người không được, dù cho có bị người một đao chém đôi, chẳng qua là nhân quả luân hồi, bọn ta biết rõ, nhưng cái tên này... Lại rút toàn bộ lưỡi rắn ra, đốt đến sắp chín, sau đó lại phóng sinh…
Đây hoàn toàn là tra tấn sống không bằng chết mà…
Một số lượng lớn Thải Hồng Xà di chuyển theo đàn, lập tức thu hút đàn Ưng Minh trên bầu trời.
Quả thật không thể hạnh phúc hơn!!
Bình thường thì đám rắn thối này đều trốn dưới bụi cỏ, khó mà bắt được, mà hôm nay lại chạy hết ra ngoài.
Đây là món ngon từ trên trời rơi xuống, bọn ta săn rắn, quá đói bụng mà thôi, hôm nay lại có thể ăn uống thỏa thích, thật quá hạnh phúc!
“Rít!”
Một con đại bàng lớn dẫn đầu tha một con rắn phóng lên cao, ở trên bầu trời gào to một tiếng, miệng há ra, con rắn lớn rơi xuống, Kim Quan Ưng lại lao xuống một lần nữa ngậm trong miệng.
Tiếng kêu lớn vừa rồi, chắc hẳn là gọi người khác, à, không đúng, hẳn là gọi đại bàng khác, một mình vui sướng, không bằng tất cả anh em đại bàng cùng vui sướng.
“Mau đến đây, Thải Hồng Xà ở đây rất nhiều rất dễ bắt, mọi người cùng nhau thưởng thức món ngon nào, dự trữ lương thức nhiều một chút, cơ hội chỉ đến một lần thôi…”
Chắc hẳn có ý như vậy.
Kết quả là, chỉ sau một trăm nhịp thở, đông tây nam bắc hướng nào cũng đều có rất nhiều Kim Quan Ưng nghe tiếng bay đến!
Lao xuống!
Lại lao xuống!
Vù vù vù!
Cả người Tả Tiểu Đa cuồn cuộn sóng nhiệt, ở trong rừng lặng lẽ đi qua, nơi hắn đi qua, hàng loạt Thải Hồng Xà đều bỏ chạy, một khi chạy trốn, Kim Quan Ưng sẽ lao xuống! Lao xuống! Lại lao xuống…
Không phải những con đại bàng này đáng yêu, mà đơn giản là vì, đám Thải Hồng Xà này thật sự rất kinh tởm.
Tả Tiểu Đa cũng không muốn lát nữa lúc tìm dược, vừa đưa tay xuống hái, bắt phải một con rắn ướt sũng bẩn bẩn…
Cho dù không sợ.
Cho dù đối phương sẽ chủ động rút lui, nhưng chỉ vừa nhớ lại cảm giác tiếp xúc không tốt đẹp vừa rồi, rốt cuộc vẫn kinh tởm.
Vừa cẩn thận lục soát, vừa dùng thần thức của mình cảm nhận chi tiết, liên tục không ngừng, sẽ có một điểm hoặc nửa điểm khí vận từ trên trời rơi xuống, tiến vào không gian trong mi tâm của mình.
Điểm khí vận trong tay Tả Tiểu Đa, sớm đã vượt quá một trăm điểm, đạt đến một trăm năm mươi sáu điểm mà trước nay chưa từng có.
Nhưng thiên nhân chi tướng thuật của hắn, vẫn không hề có động tĩnh.
Tả Tiểu Đa vốn cho rằng đến mười điểm, là có thể thăng cấp; nhưng đợi đến lúc có được mười điểm, lại hoàn toàn không có động tĩnh; vì thế lại nghĩ chắc hẳn thăng cấp cần một trăm điểm.
Nhưng không ngờ đã vượt quá một trăm điểm, còn vượt rất nhiều, lại vẫn không có động tĩnh gì.
Rốt cuộc muốn ta làm thế nào?
Lẽ nào cần một ngàn điểm mới có thể thăng cấp hay sao?
Nhưng, sau khi điểm khí vận vượt quá một trăm điểm, dường như đã thỏa mãn điều kiện nào đó; thế cho nên lúc lại có điểm khí vận rơi xuống, bảy phần trong đó, rơi vào không gian; mà ba phần còn lại, ban đầu chỉ chảy ngược về kinh mạch, trực tiếp đến đan điền, gia tăng tu vi, tăng cường độ dẻo dai của đan điền kinh mạch.
Nhưng bây giờ, ba phần còn lại cũng chia thành hai.
Một nửa trong đó, vẫn đi vào kinh mạch của mình, bồi bổ cơ thể, bồi bổ kinh mạch, chăm sóc đan điền; về nửa còn lại, thì lại lặng lẽ biến mất không thấy đâu.
Tả Tiểu Đa rất nghi ngờ về chuyện này, cũng kiểm tra rất nhiều lần mới phát hiện, những phần biến mất không tung tích này, toàn bộ đều tiến vào trong ngọc bội khiếm khuyết trong cơ thể mình.
Ngọc bội kia, giống như một vực sâu vô song, cho dù có bao nhiêu điểm khí vận tiến vào, cũng không có chút phản ứng nào, cũng không gây ra chút gợn sóng nào.
“Tùy duyên thôi.”
Tả Tiểu Đa tập trung vào mảnh ngọc bích khiếm khuyết chỉ có thể nhìn trong ý niệm: “Tha hồ mà ăn, thoải mái mà ăn. Dù sao bây giờ ta cái gì cũng đủ dùng. Xem thử lúc ngươi ăn no rồi, có thể báo đáp cái gì… Tạm thời cũng không cần ngươi.”