Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1016 - Chương 1017: Nhiệm Vụ Bắt Đầu

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1017: Nhiệm vụ bắt đầu

Tả Tiểu Đa suy nghĩ một chút, tiện tay lấy từ nhẫn không gian ra mười bảy mười tám bộ tóc giả, cuối cùng chọn bộ tóc chia ngôi bảy ba, cẩn thận đội lên đầu, dùng tay chỉnh sửa, lấy ra một chiếc gương nhỏ soi lại.

“Ta không có nhìn mặt, ta đang xem tướng, ai da mẹ ơi, đẹp trai quá!”

Nhưng lập tức trở nên u ám.

Trên mặt, mây đen che đỉnh.

“Có điềm đại hung!” Tả Tiểu Đa ríu rít: “Nhưng, thoạt nhìn, có vẻ hữu kinh vô hiểm, nói không chừng, gặp dữ hóa lành, gặp nạn thành tường, rơi xuống vách núi lại đạt được thứ khác, một đường Thai Tức áp chế ba trăm lần thăng cấp mà vẫn chưa kết thúc, Đan Nguyên áp chế ba trăm lần thăng cấp cũng không kết thúc…”

Lấy di động ra, mở máy.

Ngay lập tức, tin nhắn liên tiếp ting ting truyền đến.

Lần lượt từ trên xuống dưới.

Cao Xảo Nhi: Cẩn thận!

Ngô Kình: Cẩn thận.

Cao Chí Vân: Cẩn thận.

Vợ thầy Cao: Đừng đi ra ngoài!

Ngô Nghị: Cẩn thận.

Ánh mắt Tả Tiểu Đa chăm chú.

Có rất nhiều người nhắc nhở ta như vậy... Xem ra, tin tức ta đi ra ngoài, lại tác động lòng người như vậy.

Đồng thời trong lòng xúc động không thôi, còn có hơi rối rắm.

Ngoại trừ hiệu phó Cao và cô Cao, những người khác... Thật sự không nhắc nhở ta còn hơn, các ngươi như vậy làm ta rất khó chịu...

Thật ra trên giang hồ, chuyện khó xử lý nhất chính kiểu này: có thù với gia tộc này, nhưng lại có giao tình với một người nào đó trong gia tộc này, hơn nữa, người ta còn từng giúp đỡ mình…

Chuyện này thực sự rất khó chịu.

Còn không bằng mọi người trực tiếp thể hiện rõ thái độ thù địch... Bây giờ phải làm thế nào?

Tả Tiểu Đa có hơi phiền muộn.

Tiếp tục đọc tiếp.

Niệm Niệm mèo: Cẩu Đát, làm gì đấy?”

Niệm Niệm mèo: Cẩu Đát Cẩu Đát Cẩu Đát!

Mẫu thượng: Cẩu Đát? Có nhớ mẹ không?

Phụ hoàng: Lát nữa ta lập một nhóm, thử tính năng mới. Nếu thật sự quá bận thì đừng trả lời, nhớ tắt tiếng. Nhớ rõ, không phải thời điểm an toàn tuyệt đối, di động nhất định phải đặt trong nhẫn không gian, bình thường không cần lấy ra.

Phụ hoàng mời bạn tham gia trò chuyện nhóm.

Xác nhận tham gia.

Mẫu thượng: Cẩu Đát! Tiểu Đa Đa! Ngươi đi ra ngoài thì tự do bay nhảy rồi phải không? Sau khi gọi điện cho bà đây bốn năm cuộc điện thoại thì không có động tĩnh gì nữa? Ngươi như vậy là muốn bay rồi đấy hả? Muốn lên trời luôn phải không?

Phụ hoàng: Gọi cho ngươi bốn năm cuộc? Lúc nào vậy?

Mẫu thượng: Ngươi tránh qua một bên!

Phụ hoàng: Cẩu Đát, hai ta gọi điện thoại tổng cộng chỉ có một lần, mà lại là do ta gọi cho ngươi? Ngươi được lắm! Cha nhớ kỹ rồi!

Tiểu Đa Đa ngoan ngoãn nghe lời: Ha ha ha…

Mẫu thượng: Ha ha cái gì? Đang ở đâu đó?

Tiểu Đa Đa ngoan ngoãn nghe lời: Sắp vào học rồi, đang trên đường đến phòng học. Còn hai mươi bảy mét ba mươi mốt centimet mười milimet nữa là đến phòng học.

Mẫu thượng:...

Phụ hoàng:...

Mẫu thượng: Vào học đi. Không có việc gì thì nhìn trong nhóm một chút.

Tiểu Đa Đa ngoan ngoãn nghe lời: Được rồi, mẹ ơi, nhớ ngươi lắm, chụt chụt, ta muốn ôm hôn một chút…

Phụ hoàng: Biểu cảm mắt trợn trắng.

Mẫu thượng: Lần sau trở về sẽ làm sủi cảo nhân miến rau hẹ cho ngươi.

Tiểu Đa Đa ngoan ngoãn nghe lời: Biểu cảm chảy nước miếng.

Mẫu thượng: Vào học đi.

Tiểu Đa Đa ngoan ngoãn nghe lời: Nhi thần cáo lui, phụ hoàng mẫu hậu cát tường.

Phụ hoàng: Cút!

Tắt trò chuyện nhóm, cài đặt tắt tiếng, lại lần nữa thu hồi điện thoại vào trong nhẫn không gian, Tả Tiểu Đa càng trở nên tràn đầy năng lượng hơn.

Trước khi hành động, có thể trò chuyện với cha mẹ trong một lát, Tả Tiểu Đa chỉ có thể cảm thấy trong lòng mình hạnh phúc, bình yên.

Còn có, càng sợ chết hơn!

Ta muốn sống, sống thật lâu, bắt được hết lũ vô liêm sỉ kia.

Ta còn phải tìm dược, tìm ra vô số thiên tài địa bảo, sau đó, trở thành nhà giàu nhất đại lục!

Đợi đến khi ta kiếm đủ tiền, cũng trở thành cao thủ giỏi nhất thiên hạ, ta sẽ gửi của cải khổng lồ, số tiền hơn hàng trăm triệu vào ngân hàng, mỗi ngày sống bằng số tiền lãi lớn!

Sau đó mỗi ngày đều ở trên giường đánh nhau với Niệm Niệm mèo!

Đánh thua, cho nàng một trăm vạn.

Đánh thắng, không cho!

Ha ha ha…

Ta đây hẳn là ngày nào cũng thắng, muah ha ha ha… Khỏi trả tiền!

Tả Tiểu Đa mãi suy nghĩ, bất giác nở một nụ cười đáng khinh.

“Không thì đổi thành, thua một ván, thì cởi một phần quần áo… Cứ như vậy, thắng thua đều được, đều tiện cho ta… Ha ha ha…”

Nheo mắt, nghĩ đến cảnh này, Tả Tiểu Đa cảm thấy Viêm Dương Chân Kinh của mình đột nhiên bộc phát, hơn nữa tập trung toàn bộ nhiệt lượng vào chỗ ấy...

“Lần này sau khi trở về thử đeo thép tấm xem, nghe nói tu giả vượt xa với người thường, chỉ sợ ta đây còn hơn gấp hai gấp ba lần, ước chừng đeo thép tấm cũng là chuyện bình thường!”

Có thể trò chuyện với cha mẹ của mình từ xa, Tả Tiểu Đa tự nhiên cảm thấy tươi vui, nhưng cũng không phải không tiếc nuối.

Tiếc là lúc trò chuyện nhóm, Niệm Niệm mèo không ra nói chuyện, có vẻ khá bận, nên chỉ tranh thủ thời gian nhắn tin cho mình rồi cất di động đi nhỉ?

“Thân là cao thủ, bình sinh thích mèo; đạp lên thiên sơn vạn thủy, mặc cho mưa gió rả rích; tay cầm hai thanh đại chùy; cùng một thanh Linh Miêu; tiêu sái dạo bước trên cánh đồng hoang vu, tìm kiếm linh dược linh thảo; đợi ta đạt được chí cao, sẽ nhận thầu ngân hàng…”

Tả Tiểu Đa nói về lý tưởng vĩ đại của mình, nhanh như chớp chui vào rừng rậm, và bắt đầu hành trình nhiệm vụ đầu tiên.

Thiên thạch trên bầu trời, vẫn rơi xuống như sao băng, không thay đổi không ngừng nghỉ, đập tan toàn bộ mặt đất, khói bụi tràn ngập.

Mà rừng Thiết Mộc ở phía bắc nơi Tả Tiểu Đa đang đứng bây giờ, tính chất cứng rắn, tuy sinh trưởng chậm, nhưng sức sống đặc biệt ngoan cường. Không phải thiên thạch vô cùng lớn, hoàn toàn không thể đập ngã.

Chuyện càng đặc biệt hơn là, trong khu rừng này còn có Thiết Mộc thẳng tắp chưa từng bị tảng đá lớn nào va đập giống như kỳ tích!

Đối với một cái cây mà nói, đây là đãi ngộ của Thiên vận chi tử.

“Phía Bắc.”

“Rừng Thiết Mộc.”

“Khả năng cao có Hoàn Dương Thảo tồn tại, chỉ có điều sinh trưởng dưới lòng đất, khó mà tìm được dấu vết!”

Tả Tiểu Đa đi dạo trong rừng Thiết Mộc, dựa theo lời Lý Thành Long, cẩn thận dò tìm trên mặt đất, hy vọng có thể tìm được chút dấu vết.

“Xì!”

Bình Luận (0)
Comment