Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1015 - Chương 1016: Nữ Trang Xuất Thành! (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1016: Nữ trang xuất thành! (2)

Quá mạo hiểm rồi…

Văn Hành Thiên nhìn thấy điều này, vội cười haha: “Đi đi! Mau đi đi Tả Tiểu Đa! Bắt đầu từ hôm nay, thời gian một tháng, toàn bộ là thời gian ngươi tự do phát huy! Đi phát triển phong thái đi!”

Diệp Trường Thanh nghe thấy, vội vàng dặn dò một câu: “Chỉ có một tháng thôi! Sau một tháng, nhất định phải về trường! Nghe chưa? Một tháng không về, ta sẽ…”

Văn Hành Thiên trợn mắt, trực tiếp xoay người, nhảy một cái biến mất, rõ ràng là không chịu nổi sự dài dòng của Diệp Trường Thanh.

Giống y như bà lão… phiền chết đi được.

Đây còn chưa nói chưa nói xong nữa!

Văn Hành Thiên đi được vài phút, Diệp Trường Thanh lại dặn dò đi chỉnh lại mấy phút, mới để Tả Tiểu Đa đi.

Nhìn bóng dáng Tả Tiểu Đa biến mất trong bình minh, Diệp Trường Thanh còn vẻ mặt canh cánh trong lòng, bộ dạng hận mình không thể đuổi theo.

Bà Thạch vác kim kiếm, từ biệt thự đi ra.

Khinh thường nói: “Diệp Trường Thanh, thật sự xưa nay không nhìn ra, ngươi lại còn có một mặt dài dòng lải nhải như vậy, nếu ta là Văn Hành Thiên, chỉ sợ sớm đã ra tay rồi… miệng này của ngươi, thực sự cần may lại!”

Diệp Trường Thanh nhìn thấy người đẹp, lập tức mắt sáng rỡ: “Em dâu, ngươi muốn đi theo à?”

“Đương nhiên.”

Diệp Trường Thanh kéo bà Thạch, nói: “Tốt quá, nào, ta với ngươi nói về khoản cần chú ý… có vài chuyện, Tả Tiểu Đa tuổi nhỏ, ta sợ hắn không để trong lòng, ngươi là lão giang hồ, ngươi hiểu….”

“....”

Vẻ mặt của bà Thạch thay đổi, vèo một tiếng bay đi, tốc độ nhanh như tia chớp.

Lập tức biến mất.

Lão nương không dám nghe, vừa nãy đã nghe xong một trận, thực sự muốn ép lão nương nghe đến đau đầu luôn sao?

Vốn dĩ Diệp Trường Thanh này chính là có bệnh, ngươi cho rằng là Cao Võ Tiềm Long mở tiệc à?

Cho phép ngươi lên sân khấu thao thao bất tuyệt?

Còn muốn ép tất cả mọi người không nghe không được?!

........

Tả Tiểu Đa nhanh chóng ghé vào trong thành, đi thẳng đến khu lao động.

Thuận tay ném ra một xâu tiền xu, như vậy, như vậy….

Thế là, tiếp theo, hơn một trăm người ăn xin từ bốn cửa ra khỏi thành, mà bản thân Tả Tiểu Đa lại im lặng đi đến một cửa hàng. Cũng không biết làm cái gì…

Nửa ngày sau, một chiếc xe nhỏ thơm phưng phức màu hồng khởi động.

Vóc người duyên dáng, mặt mũi đẹp đẽ, nhất là trước ngực căng phồng, quả thật giống như giấu hai trái bí đỏ lớn, căng tròn như trăng rằm tháng tám, chính là trước lồi sau vểnh, trước sau hài hòa, chỉ phần eo là mảnh mai khác thường, giống như thân hình ma quỷ, khuôn mặt thiên thần.

Đôi mắt giống như ngôi sao, môi không tô điểm mà đỏ thẫm, lông mày không vẽ mà đại, làn da trắng nõn, nhan sắc như đào mận, tóc đẹp như mây, tung bay dọc đường.

Tất cả chỗ đi qua, mùi thơm bay ra giống như hoa lan.

Chính cái được gọi là vần thơ: Người thiên tư quốc sắc rất tuyệt vời, hoa dung nguyệt mạo vì ai mà xinh đẹp? Gặp được sắc lang liền lẳng lơ, cởi xuống một đống quần!

Như người đẹp này đây, lái xe con như vậy, thướt tha xuất thành.

Khu lao động, một vài cửa hàng.

Phương Nhất Nặc nhìn chiếc xe màu hồng đi xa, có chút bối rối thở dài, sau đó nhanh chóng lần nữa kiểm tra gói hành lý của mình vài lần.

Mới thay đổi hình dạng, thay đổi diện mạo, thay đổi khí chất, thay đổi màu da, thay đổi kiểu tóc, thay đổi màu tóc… cũng xuất thành.

“Chỉ hi vọng, chuyện gì cũng đừng gặp.” Trong lòng Phương Nhất Nặc cầu nguyện.

Khói bụi cuồn cuộn.

Chiếc xe con màu hồng dọc đường lẳng lơ, mùi thơm lượn lờ đến giáp ranh khu vực bảo vệ, vị tiểu thư xinh đẹp này trực tiếp gửi lại xe.

Xuống xe.

Càng thêm gió thổi liễu rủ cành sen, xinh đẹp đạp lên gió xuân, mang theo các loại phong thái.

Nhẹ nhàng vuốt tóc, giọng nói nhỏ nhẹ, nhút nhát rụt rè, yểu điệu hỏi võ giả giữ cửa thường trực: “Vị đại ca anh tuấn tiêu sái này, còn bao xa đến rừng Vân Sam vậy?”

Võ giả nhìn thấy một mỹ nữ nhẹ nhàng nói chuyện với mình, nhất thời xương cốt đều mềm ra.

Cuối cùng cũng biết người trước mặt cũng người tu hành, thực lực không tầm thường, nhưng vẫn háo sắc nheo mắt nói: “Mỹ nữ này, rừng Vân Sam thật sự rất xa, hơn nữa đường ngươi đi không đúng, ngươi nên bắt đầu đi từ Đông Môn, đi từ đây phải mất một quãng đường dài.”

Nói xong chỉ hướng đi, nói: “Ở bên kia kìa.”

Mỹ nữ dịu dàng vuốt tóc, mang theo vẻ hấp dẫn khiến người khác mơ tưởng, mỉm cười xinh đẹp, để lộ má lúm đồng tiền, phong tình vạn chủng nói: “Vậy sao... Ôi, nhưng nếu đã đi nhầm, vậy đã đâm lao thì phải theo lao thôi, dù sao đi vòng từ đây cũng có thể đến nơi, ừm, từ đây cũng có thể tiện đường hái một ít Hướng Dương Thảo, cũng được cái này mất cái kia, chuyến đi này không vô ích.”

“Vậy thì, mỹ nữ ngươi đi đường cẩn thận.”

“Cảm ơn đại ca đã cho hay, đợi đến lúc ta trở về, nhất định phải mời đại ca uống rượu.”

Mỹ nữ liếc mắt đưa tình, đưa giấy thông hành ra, võ giả ôm tâm tư khác đến gần nhìn tên họ của mỹ nữ, vẻ mặt say mê.

“Khổng Phiêu Vân.”

Mỹ nữ đã đi từ lâu, võ giả canh giữ kia vẫn còn cảm thán: “Tên hay, tên hay. Thật sự có ý thơ... Ngực này, mông này, vòng eo này, khuôn mặt này, làn da này, chân dài này, mái tóc này… Đường cong này, chậc chậc chậc… Ôi…”

Cuối cùng thở dài một tiếng, hiển nhiên đang cảm thán bản thân không có cơ hội nào.

Cái gọi là mời uống rượu gì đó, ai cũng biết chỉ là một câu xã giao, nếu cho đó là thật thì ngươi sẽ thua!

Trong cánh đồng hoang vắng, mỹ nữ này nhanh như chớp lao qua bốn trăm dặm, lúc này đã ở trong núi đá, vội vàng tìm một cái động chui vào, dường như rất gấp gáp…

Sau khi đi vào, mỹ nữ khẽ thở dài.

“Móe! Cong mông làm thắt lưng ông đây đau chết, làm đàn ông không dễ, làm phụ nữ còn khó hơn... Mỗi ngày chỉ cần cong mông thôi, đã khiến cơ lưng căng muốn bệnh luôn…”

Nói xong duỗi tay ra, tháo mái tóc mượt như mây xuống, lộ ra một cái đầu trọc lóc sáng bóng.

Lại vung tay lần nữa, chân nguyên lực dày đặc tỏa ra, thu hồi tất cả hương thơm ngập tràn trên người, sau đó chôn vùi tất cả quần áo xuống đất, mãi đến khi cởi trần như nhộng, mới thay quần áo khác.

Cầm lấy hai cái màn thầu siêu bự bị nhét trước ngực, há miệng cắn một miếng.

“Đệt, toàn mùi nước hoa, không cách nào ăn nổi, lãng phí quá, phải biết quý trọng thức ăn, haizzz, đành phải vứt đi…”

Lập tức cũng chôn ở dưới đất.

Một lần nữa ăn mặc đầy đủ, Tả Tiểu Đa đi đôi giày da đặc chế từ da thú Túc Đăng Tinh, ngay lập tức khôi phục hình tượng lớp trưởng Tả phong lưu tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, phong thần như ngọc, có điều phong cách vẫn là cái đầu trọc lóc sáng bóng kia.

Bình Luận (0)
Comment