“Đây là Sinh Linh Thủy, chính là linh dược nhắm vào tổn thương xương, một lần uống hai bình, khỏe rất nhanh. Trong này có năm bình.”
“Đây là Bách Độc Đan, một trăm viên, đã có một vài đan dược bên người, cho dù tiểu tử ngươi uống phải Hóa Thi Thủy, cũng có thể sống để trở về Cao Võ Tiềm Long.”
“Đây là Khiên Thần Đan, mười viên.”
Diệp Trường Thanh thành thật dặn đì dặn lại: “Ngươi cũng biết, ngươi ra ngoài thí luyện, phía sau khẳng định có người bảo vệ, nhưng đời người vô thường, giáo viên bảo vệ ngươi sẽ không cách ngươi quá gần, tránh để ngươi không rèn luyện ra thành quả chiến đấu, có đôi lúc, cũng có khả năng rời khỏi tầm mắt rất lớn, không tìm được ngươi.”
“Cho nên, lúc gặp nguy hiểm mà không đánh trả được, lập tức bóp nát Khiên Thần Đan, giáo viên cách ngươi gần nhất sẽ lập tức xác định chỗ của ngươi, cho cứu viện.”
Diệp Trường Thanh thực sự không yên tâm để Tả Tiểu Đa ra ngoài.
Những đồ lấy từ trong chiếc nhẫn ra, gần như lấp đầy một chiếc xe tải.
“Không gian trong nhẫn của ngươi đủ dùng không? Đựng vừa không?”
Diệp Trường Thanh nói: “Nếu không đủ, có thể dùng cái của ta, ta lập tức giải trừ thần niệm ràng buộc là được.....”
Văn Hành Thiên đứng bên cạnh, ngẩng mặt lên trời.
Diệp lão đại, bây giờ quả nhiên ngươi ‘tiến hóa’ thành vú em rồi, vẫn nên kiềm chế chút đi, mặt mũi của ngươi đâu?!
Lề mề như vậy!
Dứt khoát buộc bản thân hắn lên lưng của Tả Tiểu Đa luôn đi!
“Đủ rồi!” Trong lòng Tả Tiểu Đa càng thêm cảm kích.
Diệp Trường Thanh lúc này cho hắn cảm giác, giống như lúc mình rời nhà, giống như cảm giác của mẹ, khiến trong lòng Tả Tiểu Đa ấm áp.
“Còn cái này....”
Cuối cùng Diệp Trường Thanh lấy ra một bình nhỏ đen nhánh.
Văn Hành Thiên lập tức thay đổi vẻ mặt: “Lão đại, ngay cả cái này ngươi cũng...... ngươi thật là....”
Vẻ mặt Diệp Trường Thanh thận trọng: “Mang cái này theo đi, nhưng ngươi cần phải biết, thuốc này có kiêng kỵ rất lớn... ngoại trừ..... ngoại trừ giáo viên bảo vệ ngươi cũng không phải là đối thủ của đối phương, mà ngươi lại không có bất kì thủ đoạn phương pháp nào chạy trốn khỏi số trời, thời cơ quyết định cuối cùng mà phải chết không nghi ngờ, mới có thể sử dụng... viên đan dược này!”
“Đây là?”
“Đây là... Bách Bội Hoàn!”
Diệp Trường Thanh vuốt ve cái bình màu đen này, trên mặt có màu sắc hồi ức nồng đậm, vuốt ve một lúc, cuối cùng mới kiên quyết đưa qua: “Mang theo đi, đề phòng bất trắc!”
Tả Tiểu Đa ngơ ngác nhận lấy, lại tự mình không biết tại sao.
Văn Hành Thiên thở dài một hơi, nói: “Công hiệu kì lạ của Bách Bội Hoàn này, sau khi uống vào, dù ngươi có đang ở tình trạng tính mạng lâm nguy, hoặc linh nguyên kiệt quệ, đều có thể khiến ngươi lập tức chuyển biến tốt, khôi phục trạng thái, nhưng mà công năng khôi phục của viên đan dược này lại chứa nguồn tiềm lực bên trong của chính ngươi, sau này đốt cháy hoàn toàn sức mạnh thần niệm và chân nguyên lực, biến thành động lực mạnh mẽ, ít nhất có thể phát huy ra tốc độ gấp trăm lần lúc bình thường của ngươi! Đủ trong chớp mắt rời xa khu vực nguy hiểm.”
“Nhưng, công hiệu của nó chỉ có thể kéo dài trong mười phút.”
“Sau mười phút, bất kỳ chỗ nào trên cơ thể ngươi, đều sẽ thoát lực rơi vào tình trạng hôn mê, mà thời gian hôn mê, sẽ không dưới ba năm! Ngoài ra, sức mạnh thần niệm đã bị đốt cháy, suốt đời không có hy vọng phục hồi….. cho nên nói, nhất định phải dùng cẩn thận!”
“Đây là thủ đoạn giữ mạng cuối cùng nhất! Thật sự chỉ có khả năng bảo vệ mạng sống mà thôi! Nhất định phải nhớ kĩ!”
“Hiểu rồi!”
Tim của Tả Tiểu Đa đập thình thịch.
Trên thế giới này, lại có đồ tốt như vậy, lập tức bạo phát tốc độ lên gấp trăm lần!
Với tốc độ của mình, đột nhiên dâng lên gấp trăm lần, đó là khái niệm gì?
Quả thực Tả Tiểu Đa nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng mà, thứ này dùng thúc đẩy tiềm lực bên trong làm nền tảng, đốt cháy thần niệm chân nguyên lực làm nguồn, tiêu hao hết tất cả nền tảng bên trong của người sử dụng trong vòng mười phút, có hiệu quả kinh người như vậy, trái lại cũng có thể hiểu được, thực sự chỉ có tác dụng bảo vệ tính mạng.
Cái khác, toàn bộ tiêu tan hết, hoàn toàn không giữ được gì!
Cho nên, vẫn tưởng tượng là được, nhưng dù thế nào cũng không nên sử dụng!
“Đúng rồi, còn vài thứ này.” Dường như Diệp Trường Thanh vừa nghĩ ra gì đó, vừa nhét vài thứ đồ và chiếc nhẫn: “Mang theo vài vũ khí nóng.”
“Hả?” Tả Tiểu Đa có chút ngơ ngác.
“Ôi, làm bị thương người khác chắc chắn không làm được, nhưng, lỡ như đến thời điểm gấp rút, cũng có thể lấy ra làm pháo hoa, làm vài động tĩnh, như vậy người cứu giúp tiện xác định vị trí của ngươi… ta là nói lỡ như lúc gặp phải cảnh giới mạnh quá không động được…”
Diệp Trường Thanh dài dòng.
Tả Tiểu Đa lại rất chú tâm nghe.
Lời này có lý…
Diệp Trường Thanh lại dặn đi dặn lại rất lâu, cuối cùng moi hết ruột gan nghĩ nửa ngày, mới dừng lại, nhìn Văn Hành Thiên: “Ngươi còn cái gì muốn dặn dò không?”
Văn Hành Thiên tức giận trợn mắt: “Tất cả có thể nói đều đã bị ngươi nói sạch sẽ rồi, ta còn có thể nói gì. Nói thật, lão đại, cho dù là một bà già…. Cũng không dài dòng như ngươi luôn ấy!”
Nói xong, vỗ vai Tả Tiểu Đa, nói: “Làm đàng hoàng! Hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ! Nhất là hoa Đinh Dương, U Hồn Đằng còn có Thối Hồn Chu Quả… những thứ này là mấu chốt để hiệu phó Lưu khôi phục.”
Sắc mặt Diệp Trường Thanh thay đổi, mắng: “Văn Hành Thiên, con mẹ nó im mồm!”
Lại xoay đầu về hướng Tả Tiểu Đa: “Quá nguy hiểm, không cần đi tìm.”
Vẻ mặt Tả Tiểu Đa hoang mang: “Vì sao?”
“Những thứ này, cơ bản đều có tinh thú mạnh mẽ trông coi…. Hơn nữa cực kì khó tìm, ẩn giấu dưới đất không biết sâu bao nhiêu, ở chỗ đó lỡ như bị tinh thú cắn một cái… loại tinh thú đó đều có kịch độc…”
Diệp Trường Thanh lại phổ cập một lượt độc của tinh thú.
Văn Hành Thiên đều nghe đến buồn ngủ.
Nhưng Tả Tiểu Đa lại liên tục gật đầu, hai mắt phát sáng, nghe đến tập trung tinh thần.
Đây đều là kiến thức!
Không nghe người già nói, thiệt thòi ngay trước mắt! Tả Tiểu Đa ta không phải là loại người không biết tốt xấu đó!
Cuối cùng….
Cuối cùng….
Diệp Trường Thanh dặn dò xong!
Nhíu mày, đang vắt óc suy nghĩ, còn điều gì chưa nói đến? Chưa nói qua?
Bảo bối phiền phức này… thực sự không muốn để hắn đi? Bây giờ muốn thay đổi chủ ý mang hắn trở về không?