Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1024 - Chương 1025: Đôi Bên Đều Rất Sững Sờ! (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1025: Đôi bên đều rất sững sờ! (2)

Ở trong một trong những phòng làm việc có ba người đang uống trà.

“Lần này, là ai đã công bố những giải thưởng này?”

“Cái này, vẫn thực sự không biết, nhưng mà thế giới ngầm đã rất lâu không có động tĩnh lớn như vậy!”

“Náo nhiệt một chút cũng không phải chuyện xấu, nếu thế giới ngầm lâu dài giống như đầm chết, thì thực sự không tốt rồi!”

“Nói cũng phải, vậy thì không cần quan tâm, yên tĩnh quan sát sự biến đổi của nó là được.”

Ba người này, chính là người sáng lập toàn bộ trang web của thế giới ngầm, cũng là ba nhân vật cấp độ đại lão đi lại trong thế giới ngầm.

Mà hình tượng bề ngoài của bọn họ, lại chẳng qua chính là ba ông chủ trang web nhỏ bé giống như ba người sống tạm bợ.

Hoặc chính là nguồn gốc từ tầng bảo vệ này, nhiều năm như vậy, từ xưa đến nay đều không có ai biết thân phận thật sự, bối cảnh lai lịch của bọn họ.

Đương nhiên ba người này ngày trước cũng có lai lịch, nhưng ba người đã rửa tay gác kiếm nhiều năm, sớm đã không còn hỏi han đến bất kì ân oán giang hồ nào nữa, có vẻ chỉ muốn yên tâm dưỡng lão sống qua ngày, ít nhất ngoài mặt, ba người này thường ngày uống trà, uống rượu, đánh bài, hàn huyên, cuộc sống tạm bợ trải qua khá thoải mái.

Toàn bộ thành Thần Đô, bao gồm toàn bộ đại lục Tinh Hồn, hoàn toàn không ai biết, ba tên trông có vẻ chỉ ăn no chờ chết này, lại nắm trong tay thế giới ngầm to lớn!

Lúc này, cửa lớn của phòng làm việc bị gõ lên, ba người hơi ngẩn ra, lát sau một người trong đó lên tiếng: “Mời vào.”

Toàn bộ ba người đều không cho rằng kì lạ, cuộc sống thường ngày đột nhiên nghe được âm thanh gõ cửa cũng chẳng qua là những chuyện không quan trọng, cũng chỉ đến nhà thu phí, phí nước phí điện phí khí than, thường ngày thôi.

Nói thực tế, nhiều năm như vậy, gần như cả bản thân bọn họ đều suýt nữa quên mất mình còn là một vỏ giả.

Cửa mở.

Nhìn một cái cũng chỉ là một thanh niên hai mươi tám hai mươi chín tuổi, trên mặt đầy nét cười đi vào, nhàn nhạt nói: “Chào ba ông chủ.”

Con mắt của ba người đồng loạt co rút lại, trầm giọng chất vấn: “Ngươi là ai?”

Người này, bỗng chốc là ba người không quen biết, khuôn mặt hoàn toàn lạ lẫm.

Chỉ là người đến cả người đầy phong độ, khẳng định không thể là người thu phí, cũng không phải…. là người bình thường!

Nụ cười của thanh niên vẫn như cũ, vóc người hắn thẳng đứng, diện mạo anh tuấn, cặp chân dài, khiến người ta không khỏi nảy sinh một loại cảm giác, cặp chân này gần như chống toàn bộ người của hắn lên trên trời, thông thiên triệt địa.

Hắn chậm rãi tiến vào, giống như đến nhà mình, tự mình kéo một cái ghế, ngồi cạnh bàn trà, cười nói: “Trà của mấy vị không tệ, là Tuyết Phách Nha nhỉ, thực sự khá ổn, cho ta thêm một ly.”

Ánh mắt của lão đại bắt đầu sắc bén như chim ưng: “Người anh em này, mấy lão già bọn ta có vẻ không quen ngươi, hiện tại là xã hội pháp trị, ngươi không mời tự vào như vậy, không hợp lý lắm nhỉ!”

Thanh niên hoàn toàn không định hỏi ý kiến của lão đại, tác phong nhàn nhã cầm hộp trà qua, lại lấy một ly trà qua, không chút nào xem mình là người ngoài, dù bận vẫn nhàn như vậy pha cho mình một ly trà.

Nước nóng hổi rót vào trong ly, Tuyết Phách Nha màu xám tro bắt đầu cuồn cuộn, nở ra màu xanh lá làm người ta ngạc nhiên.

Từng hương thơm của trà, từ đó trôi bập bềnh, nở ra dày đặc, thấm vào ruột gan.

Người đến vừa bận rộn, vừa chào hỏi thân thiết: “Ngồi đi, ba người các ngươi ngồi xuống nói chuyện, sao còn xem mình là người ngoài vậy!”

Cảm giác của ba người như một, cuối cùng trong tay ra mồ hôi, chính là biểu hiện của sự căng thẳng khó hiểu.

Người này, đối với câu hỏi của đại ca, không có bất kì hồi đáp gì, chỉ ngồi ở đây, đã đảo khách thành chủ, mọi thứ đều đến tự nhiên như vậy, thuận lý thành chương.

Phong độ ung dung đó, điềm tĩnh, lịch sự nhã nhặn, nhưng là bộ dạng nắm chắc mọi thứ trong tay.

Ba người trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

Thanh niên cười cười với lão đại: “Huyết Ma, Sầm Trường Phong.”

Lão đại hít một hơi thật sâu: “Ngươi?…”

Thanh niên chỉ vào lão nhị: “Đao Ma, Bình Nhất U.”

Sắc mặt của Đao Ma Bình Nhất U sắc mặt tái nhợt, rồi lại cười khanh khách quái dị: “Các hạ, dường như ta và ngươi là chỗ quen biết cũ thì phải?”

Thanh niên cười nhạt, chỉ vào lão tam: “Kiếm Ma, Chu Hạo Thiên.”

Kiếm Ma ngồi ngay ngắn bất động, nhưng kiếm khí vẫn luôn toả ra dày đặc bao trùm lấy thân thể hắn!

Thiên Ngoại Tam Ma, chuẩn bị dùng toàn bộ tu vi của mình, quyết cá chết lưới rách một trận.

Thanh niên không thèm để tâm, duỗi thẳng hai chân, nâng chung trà lên uống một ngụm, tán thưởng nói: “Trà này quả thật không tồi, vẫn y hệt mùi vị của năm đó. Ba vị đại ca thật có phẩm vị. Lát nữa lúc ta rời khỏi đây, nhớ gói cho ta mấy cân mang đi đấy nhé.”

Đồng tử trong mắt Sầm Trường Phong co rút lại: “Mấy cân? Các hạ, ta và ngươi chưa thân thiết đến mức có thể tặng trà đâu!”

Thanh niên dù đang bận rộn nhưng vẫn ung dung nói: “Nhất kiến như cố, bạch thủ như tân, gặp được tri kỷ là duyên phận, sao có thể tiếc chút trà chứ. Lão Sầm à, ngươi nói vậy thì thật là nhỏ mọn.”

Hắn xoay xoay chén trà, nụ cười càng rạng rỡ: “Năm đó Thiên Ngoại Tam Ma nghe nói là đã rửa tay gác kiếm rồi, ấy vậy mà lại lập ra một trang web, thống trị thế giới ngầm; thành tựu như vậy thật sự khiến ta vô cùng kinh ngạc cũng vô cùng vui mừng, dù sao cũng là một kết quả tốt. Ba người các ngươi không còn trong giang hồ, quản lý Minh Vương điện, cũng xem như đang cống hiến cho một xã hội an bình, yên ổn.”

Thanh niên gật đầu khẳng định nói: “Không phải nói quá chứ Minh Vương điện được ba người các ngươi nắm giữ, thật sự cũng không phải chuyện xấu. Thế giới này chưa bao giờ chỉ có một mình bạch đạo tồn tại, hắc đạo cũng phải tồn tại song song với nó trong thế giới này.”

Ba người chỉ cảm thấy máu cả người đều dồn lên hết đỉnh đầu, trái tim thì như một một bản tay bóp nghẹt.

Thanh niên này nhìn vậy mà lại hiểu rõ ba huynh đệ bọn họ như vậy, nắm rõ như trong lòng bàn tay.

Thanh niên nhìn lá trà đang xoay trong chén nước trà trong suốt trên tay, từng chiếc lá dần dần bung ra; ánh mắt của hắn vẫn thâm trầm như cũ, giống như đang phân phó của cấp dưới của bản thân vậy, hắn nói: “Minh Vương điện vẫn là của các ngươi. Nhưng kể từ bây giờ, ta sẽ ở tạm đây trong một khoảng thời gian. Để tra một vài tư liệu bí mật, cũng chỉ tra tư liệu mà thôi, sẽ không quấy nhiễu đến bất cứ công việc thường ngày nào của các ngươi đâu.”

Bình Luận (0)
Comment