“Chuyện này, cứ quyết định như vậy được không?”
Tuy có vẻ như hắn đang trưng cầu ý kiến của bọn họ, nhưng giọng điệu thì giống như đang ra lệnh.
Kiếm Ma cười khẩy một tiếng, nói: “Các hạ tự quyết định, tự hỏi tự đáp, như vậy là tự tin đánh bại hết chúng ta sao, nhưng thứ nhất là chúng ta không quen biết các hạ, thứ hai ta không nghĩ các hạ có tư cách ra lệnh cho bọn ta, các hạ dựa vào cái gì để bọn ta nghe theo đây?”
Thanh niên mỉm cười, nói: “Không không không, các ngươi có quen biết ta!”
Ánh mắt của cả ba người đều tràn ngập vẻ nghi hoặc: “Chúng ta quen biết ngươi?”
Thanh niên thản nhiên nói: “Ba người các ngươi hẳn đều biết ta rất rõ. Tuy rằng chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng mà tên của ta, các ngươi nhất định không xa lạ.”
Chúng ta rất quen thuộc với tên của ngươi?
Sắc mặt ba người dần trở nên thận trọng, cả ba cùng im lặng một giây rồi Huyết Ma Sầm Trường Phong thận trọng hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh?”
Thanh niên nhàn nhạt nói: “Tên của ta là Du Đông Thiên. Thế nào? Có phải nghe rất quen tai hay không? Ta chính là Du Đông Thiên mà các ngươi biết đấy!”
Hắn nhướng mày: “Đúng không, ta nói không sai đi? Có phải rất nghe rất quen hay không?”
Sặc!
Đao Ma và Kiếm Ma vừa nghe đến tên này, tim và mật đều nứt, mau chóng thu hồi chân khí, đao khí và kiếm khí nãy giờ tích tụ giờ lại không có chỗ phát tiết, nhưng lại không dám để chân khí lộ ra ngoài, nỗ lực mạnh mẽ đè ép chân khí xuống.
Chiếc ghế đang ngồi bị chân khí của bọn họ cắt nát, hai người đều ngã ngồi trên mặt đất!
Nhưng bốn con mắt lại vẫn tràn đầy kinh hãi nhìn về phía thanh niên ngồi trước mặt.
Kiếm Ma thấy đũng quần mình hơi nóng, kinh sợ quá độ khiến hắn són đái ra rồi.
Khuôn mặt của Huyết Ma Sầm Trường Phong đang ngồi đối diện vị trí chủ vị cũng trở nên trắng bệch, lỡ dùng lực quá mạnh khiến chén trà trong tay vỡ nát, nước trong chén chảy dọc cánh tay, có một chút nước thậm chí còn chảy về phía thanh niên kia…
Sầm Trường Phong nhanh nhẹn cúi người xuống sát mặt bàn, cố hút sạch nước để nó không chảy đến chỗ thanh niên kia, sợ nếu chảy đến bên đó, lỡ đâu chọc giận thiên vương đại nhân, nhưng hắn hút quá gấp nên lại sặc một ngụm.
Trong lúc nhất thời hắn bắt đầu ho khan không thôi, một bàn tay che miệng ho khan, đầu cũng xoay về một hướng khác, không dám ho trước mặt thanh niên kia…
Nhưng hắn xoay người quá gấp, khớp cổ cũng bị trật rồi.
Hắn vội vàng vừa xin lỗi vừa cố gắng chỉnh lại khớp cổ của mình.
Nhưng trên đầu đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng rồi.
Đây là cái gì, đây là người có tên, cây có bóng!
Gần như chỉ vừa thốt ra ba chữ Du Đông Thiên này, đã khiến cho chúa tể của thế giới ngầm Thiên Ngoại Tam Ma này trở thanh một trò hề, hồn phi phách tán!
Hữu Lộ Thiên Vương!
Ngài nói đúng, chúng ta rất quen thuộc với tên của ngài!
“Đại nhân!”
Sau khi ba người hồi phục tinh thần thì đồng loạt quỳ rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch, không còn một chút máu nào.
Chỉ cần một người trong Thiên Ngoại Tam Ma cũng có thể xem như một nhân vật hung hăng tàn nhẫn.
Cho dù là tu vi hay thanh danh thì bọn họ cũng đều đạt tới đỉnh cao rồi, cho dù bọn họ đã sớm rửa tay gác kiếm thoái ẩn giang hồ thì giang hồ vẫn luôn lưu truyền truyền thuyết về bọn họ!
Thực ra nếu không phải bọn họ đều tàn nhẫn thì sao có thể trải qua những ngày tháng yên ổn được, giang hồ hỗn loạn như vậy, chỉ nói rửa tay gác kiếm là xong rồi sao?
Ba người liên thủ thì uy thế càng thêm kinh thiên động địa, cho dù là đối mặt với đối thủ có cảnh giới cao hơn bọn họ một bậc, cũng vẫn có thể quyết chiến một phen, thậm chí chiến thắng trở về.
Nhưng bọn hắn so với Hữu Lộ Thiên Vương lại giống như so đóm đóm với mặt trời, không thể nào so sánh được!
“Quỳ làm gì!”
Hữu Lộ Thiên Vương Du Đông Thiên cười cười, ngay sau đó ngửi ngửi một chút rồi trên mặt lộ ra vẻ ghét bỏ: “Nước tiểu của ai vậy? Sao còn chưa đi thay quần áo? Sau đó quét tước lại nơi này một chút đi.”
Hắn lắc đầu, có chút hận rèn sắt không thành thép nói: “Ba người các ngươi chính là chúa tể của thế giới ngầm, sao lá gan lại nhỏ như vậy! Tuỳ tiện tiểu tiện chẳng chú ý hoàn cảnh gì c… Đây là biểu hiện của Thiên Ngoại Tam Ma các ngươi đấy sao?”
“Vâng, vâng, vâng… Chúng ta đáng chết đáng chết…”
Ba người liên tục gật đầu.
Kiếm Ma Chu Hạo Thiên nhanh như chớp chạy ra ngoài đi thay quần áo; tốc độ giống như đang chạy trốn...
Đùa gì vậy, bọn họ cũng đã bị Hữu Lộ Thiên Vương tìm được hang ổ, còn chạy cái gì nữa mà chạy?
Lúc này còn chạy thì chính là đồ ngốc!
Về phần Huyết Ma và Đao Ma, thì huynh đệ hai người nhanh chóng tìm ra giẻ lau và cây lau nhà bắt đầu quét tước vệ sinh, mở cửa sổ ra…
Còn vận chân khí bọc hết những mùi vị kỳ quái trong phòng tống ra ngoài, sau đó lọc không khí sách bên ngoài chuyển vào phòng.
Đao Ma còn cố ý chạy đến văn phòng của mình dọn hai bồn cây đang nở hoa thơm ngào ngạt vào, cố gắng thanh lọc không khí ở mức tốt nhất.
Ai người bận rộn xong xuôi thì Kiếm Ma cũng đã thay một bộ quần áo sạch sẽ quay lại.
Ba người cúi đầu khom lưng, nhưng thân thể vận không nhịn được mà liên tục run bần bật, sắc mặt thì tái nhợt đi.
“Thiên vương đại nhân…”
Huyết Ma gian nan mở miệng, hắn cảm thấy muốn chết quách đi cho xong.
Đến mức này sao?
Đến mức này sao?
Cho dù ngài phát hiện chúng ta thì chỉ cần phái thuộc hạ đến truyền lời là được rồi, chúng ta sẽ lập tức trốn ngay… Nhất định phải là Hữu Lộ Thiên Vương ngài đích thân đến đây một chuyến sao?
Chẳng lẽ là muốn bảo đảm không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới tự mình đi một chuyến?
Vậy thì đã coi trọng bọn ta quá rồi?
Vô tình hữu ý thấy được bài Poker trên bàn, Huyết Ma nhất thời khóc không ra nước mắt.
Nguyên nhân vô cùng đơn giản, tức cảnh sinh tình… đây là ba huynh đệ bọn họ rảnh rỗi nên cũng nhau chơi bài một lát.
Tình huống hiên tại giống hệt như một câu truyện cười đang thịnh hành trên mạng.
Ta ra lá ba.
Sau đó, ngài ù luôn!
Còn muốn chơi tiếp thế nào nữa?
Chơi tiếp thế nào đây?
“Ngồi đi ngồi đi, không cần phải trưng ra bộ mặt người chết đó, ta không phải đến đây gây phiền phức cho các ngươi đâu.”