Nhìn thấy sự biến hoá như vậy, bà cũng không khỏi khiếp sợ!
“Chuyện này... Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Tất cả mọi nơi đều có thể có kẻ thù! Nhưng mảnh tinh thú sâm lâm này lại là một ngoại lệ. Đây là một nơi tịnh thổ không có kẻ thù!”
Dù bị vô số kẻ thù bao vây và truy sát, nhưng trong lòng Tả Tiểu Đa vẫn rất tỉnh táo.
Từ trước đến nay, hắn đều không phải là loại người không có đầu óc, xúc động một cách mù quáng.
Từ lúc phát hiện phần thưởng mà Minh Vương điện treo, hắn đã biết, mọi chuyện đã chạy theo hướng không thể khống chế được, nhất kỵ tuyệt trần giống như bão táp!
Lúc trước, mình, Lý Thành Long và đám người Diệp Trường Thanh, Văn Hành Thiên suy đoán, băn khoăn, dự thiết kẻ thù cũng chỉ là mấy cái gia tộc mà thôi. Căn bản chúng đều có hạn chế, và nằm ở mức có thể khống chế.
Nhưng tất cả mọi người đều đã xem nhẹ Minh Vương điện.
Đối với việc này, Lý Thành Long đưa ra một cái phân tích là: Phần thưởng mà Minh Vương điện treo rất dễ làm bại lộ người đứng phía sau.
Tuy rằng thế giới ngầm có quy tắc của thế giới ngầm, nhưng thế giới này lại có rất nhiều cường giả đỉnh cấp. Nếu bọn họ tìm Minh Vương điện gây phiền toái thì Minh Vương điện cũng chịu nổi.
Mà kết quả trực tiếp nhất của việc không chịu nổi chính là đóng gói và bàn giao toàn bộ Minh Vương điện ra.
Bằng cách này, tin tức giao dịch bên trong đều sẽ bại lộ ra bên ngoài.
Cho dù có biện pháp ngăn chặn nhưng nếu tin tức quá nhỏ thì sẽ không có nhiều người biết đến. Nếu tin tức quá lớn thì sẽ gây xôn xao và đương nhiên sẽ khiến cao tầng chú ý.
Những gia tộc này không có khả năng sẽ ngu như vậy.
Nhưng điều mà mọi người đều cho rằng ‘không có khả năng sẽ ngu như vậy’ lại trở thành hiện thực.
Tả Tiểu Đa không tài nào hiểu được điều này.
Cao Võ Tiềm Long chính là cái nôi của nhân tài. Đối với mấy nhà trong dự kiến kia mà nói thì cướp được ích lợi từ phương diện này xác thật là một ích lợi lớn khó có thể buông tay.
Nhưng xét cho cùng đây cũng chỉ là góc nhìn của một, hai nhà đó thôi. So với cả thế giới thì nó cũng chỉ là một chuyện nhỏ.
Mà nay, tình huống này đã trở thành một tình huống khó có thể giải quyết. Động tĩnh lớn đến mức khiến cả ba đại lục đều bị kinh động!
Hơn nữa, mấy giải thưởng được treo kia có bao nhiêu gia tộc có thể lấy ra? Vậy mà lại nói cứ như thật?
Đầu óc của mấy gia tộc này đều là óc heo sao?
Vì giết một mình ta mà các ngươi sử dụng cả vũ khí hạt nhân!?
Hơn nữa còn là siêu cấp vũ khí hạt nhân. Các ngươi sử dụng uy lực của vũ khí hạt nhân là đủ để phá huỷ toàn bộ Cao Võ Tiềm Long. Như vậy thì các ngươi rốt cuộc có mưu đồ gì?
Những lời này là thật không phải giả.
Hiện tại, do biến cố này ảnh hưởng, mà những lực lượng vừa mới đến đã...lan rộng ra khắp ba đại lục!
Cho dù dùng toàn bộ lực lượng của cả toàn trường Cao Võ Tiềm Long, không màng tất cả mà liều chết bảo vệ Tả Tiểu Đa thì cũng không giữ nổi!
Những kẻ giết người ra tay bây giờ tạm thời chỉ là những tên ở gần đây, biết được tin tức nhanh nhất, những cao thủ thực sự vẫn chưa tới —— phàm là người có gan từ xa mà đến thì tu vi chắc chắn sẽ không thấp.
Cho dù là kẻ liều mạng thì bọn họ cũng không phải là loại người ngốc nghếch vô tri. Ai cũng biết phần thưởng lớn như vậy thì sẽ gây ra bạo loạn gì. Người có thực lực hơi thấp thì cho dù có lấy được đầu của Tả Tiểu Đa cũng sẽ không trụ được đến ngày lãnh thưởng!
Cho nên, người có thể đến, dám đến đương nhiên đều là cao thủ bên trong cao thủ, đều có chỗ dựa.
Trên thế giới này, bất luận là hắc bạch lưỡng đạo, người có thể tu luyện đến một cấp độ đáng kể thì sẽ có bao nhiêu người thật sự ngu ngốc?
Có thể suy ra rằng sau ngày mai hoặc ngày mốt sẽ có một số lượng lớn tu giả cấp Ngự Thần, Quy Huyền tụ tập ở khu vực!
Thậm chí còn có Phi Thiên cảnh...
“Mẹ nó!”
Tả Tiểu Đa vừa mắng, vừa chạy như điên. Tốc độ của hắn nhanh như chớp mà bay vào dãy núi Tinh Mang.
“Chuyện này nhất định không thể do mấy cái gia tộc kia có thể làm được...”
Tả Tiểu Đa tự lẩm bẩm nói: “Nhỡ đâu lão tử bị coi như mồi câu... Chẳng lẽ lại là do chú Nam làm? Bố cục bực này... Quả thực giống như đang mượn cơ hội để quét sạch yêu ma quỷ quái trong thiên hạ?”
“Nhưng như vậy sẽ hại chết ta... Ta mới là kẻ đứng mũi chịu sào đây. Tả Tiểu Đa ta người nhỏ vai hẹp, làm sao gánh được trọng trách lớn như vậy, chú Nam!”
Cho dù trong lòng đã hiểu được phần nào nhưng Tả Tiểu Đa vẫn oán giận không thôi, tức giận bất bình.
Với tu vi hiện tại của hắn, sau khi Viêm Dương Chân Kinh tiến giai đến tầng thứ hai Xích Nhật Kim Dương thì hắn có thể đánh được mấy chiêu với tu giả Hóa Vân cảnh.
Nhưng nếu phải đối đầu với loại thiên tài Hoá Vân đã nén lại rất nhiều thì hắn không thể đấu lại một cách trực tiếp được. Việc bức ra át chủ bài cuối cùng của hắn là điều đương nhiên!
Mà thật sự gặp phải đối thủ như vậy thì dù hắn có đánh ra át chủ bài, cũng chưa chắc có thể bảo toàn sinh mạng!
“Nếu không, ta nên tìm một nơi bí ẩn trước, nén chân nguyên đang ở cực hạn của Thai Tức đỉnh phong xuống?! Như vậy thì nếu trong chiến đấu chấn động làm đột phá lên Đan Nguyên cảnh, thì thật là cẩu nhật...”
Tiểu Long đã sớm bị phái đi điều tra phía trước.
Cách đây không xa ở phía trước là hai tòa núi lớn liền kề nhau, chỉ chừa ra một cái khe hở, đó chính là một con đường hẹp rộng ba bốn thước.
Từ nơi này tiến vào, chính là dãy núi Tinh Mang!
Nơi đây chỉ có thể vào từ nơi này. Bởi nếu muốn vào từ hai bên thì phải leo thêm vài km đỉnh núi, mới có thể vượt qua dãy núi trước mặt này.
Lúc này, mấy bóng đen liên tục xuất hiện giống như những bóng ma, chiếm cứ vị trí hiểm yếu của miệng núi.
Mấy người kia cùng nhau đứng yên ở miệng khe núi. Trong tay hàn quang lấp lánh, đằng đằng sát khí, rất có khí chất của một tên canh giữ cửa ải mà ngàn người cũng không mở được.
Nhìn thấy Tả Tiểu Đa, người vừa bay xuống như một ngôi sao băng, một nụ cười dữ tợn xuất hiện trong đôi mắt của người dẫn đầu.
“Chính là tiểu tử này!”
“Không cần mai phục, mọi người cùng nhau lên!”
“Còn nói cái gì nữa, đây chính là số phận. Vốn dĩ chỉ muốn nghỉ ngơi ở một nơi không ai nghĩ được, hiện tại trên bầu trời bỗng rơi xuống một chiếc bánh có nhân!”
“Các huynh đệ, làm việc làm việc, mau chóng thu thập tiểu tử này, sớm đi nhận giải thưởng. Cuộc đời còn lại không cần phải lo nữa rồi!”