Lúc này không hề phân tâm, không kiêng dè mà hấp thu linh nguyên Tinh Hồn Ngọc, còn có ích lợi của Long Huyết phi đao. Có điều nửa giờ sau, đan điền lại một lần nữa tràn đầy. Tả Tiểu Đa vận Băng Tâm Quyết, bắt đầu áp súc lần đầu tiên của Thai Tức cảnh!
Việc này phải làm từng bước một, không nên gấp gáp. Nếu như nóng lòng muốn có kết quả, rất có thể sẽ hối hận cả đời. Tả Tiểu Đa từ trước đến giờ luôn tiếc mạng sống, hắn lúc này đã bớt vội vàng nóng nảy, tiến hành từng bước một.
Chỉ là...
“F*ck, đau quá...” Tả Tiểu Đa vừa mới bắt đầu áp súc, mới vừa bắt đầu hít ngụm khí đầu tiên đã cảm nhận được. Cảm giác đau đớn này còn đau hơn nhiều so với đường gai.
Cố gắng duy trì nó, khống chế được áp lực đến vị trí một phần ba, Tả Tiểu Đa đã cảm giác mình chết đi sống lại bảy tám mươi lần rồi!
Cái gọi là đau muốn chết vốn chỉ là sự ví von, thế nhưng ở lúc này, nó là thật, hơn nữa còn lặp lại liên tục bảy tám mươi lần không ngừng, hết lần này đến lần khác, kéo dài không ngớt!
Nhưng Tả Tiểu Đa nhớ tới lúc ở nhà, Tả Tiểu Niệm lúc ở giai đoạn này - Tả Tiểu Niệm người ta đã chịu đựng bốn năm mươi lần áp súc chân nguyên.
Tả Tiểu Niệm thời điểm đó cũng chỉ chau mày, trên mặt có mồ hôi, có vẻ như cũng không kêu mấy tiếng, toàn bộ quá trình đều chịu đựng...
Chứ đừng nói là uống thuốc gì đó.
Sức mạnh không chịu thua trong lòng Tả Tiểu Đa không khỏi bừng lên.
Một nữ nhân cũng có thể chịu được bốn năm mươi lần, ta còn có thể không làm được sao?
Vậy ta còn được coi là đàn ông không?
Tả Tiểu Đa chịu đựng sự đau đớn khôn cùng, cố gắng áp súc, thậm chí không chịu dùng khí vận để giúp giảm bớt đau đớn, nhe răng trợn mắt, mồ hôi túa ra như mưa, đã trở thành trạng thái bình thường.
Cứ thế, khi áp xuống đến hai phần ba, không biết đã chết đi sống lại bao nhiêu lần rồi.
Cảm giác kia căn bản như có hàng trăm hàng nghìn con dao nhỏ đang xẻo, cắt, lăng trì bên trong xương tủy.
“F*ck, thì ra chịu đựng tùng xẻo cũng không gì hơn cái này, hơn nữa còn phải chịu liên hoàn không chỉ một lần! Con mẹ nó thực sự là đau mà!”
Tả Tiểu Đa cắn răng, trừng mắt: “Ta làm được! Ta là nam nhân, nam nhân sao có thể nói không được cơ chứ!”
Lại sau hai giờ nữa, chân nguyên vốn đã đầy ban đầu bị áp súc xuống vị trí một phần ba của đáy đan điền.
Tả Tiểu Đa lúc này đã đau đến toàn thân vô lực, nằm ở đó, há mồm hít thở giống như cá muối.
Một lúc lâu sau, Tả Tiểu Đa đã trở lại bình thường, mới dám bắt đầu lần thứ hai. Nếu như vừa rồi cố gắng tiếp tục, cho dù không chết vì đau thì cũng sẽ chết vì kiệt sức. Áp súc chân nguyên chính là phải tiêu hao một lượng nhất định nguyên khí và thể lực của bản thân.
“Không chịu được khổ thì không thể đứng trên kẻ khác!”
“Không chịu được khó khăn thì không thể thành Phật!”
“Chịu được khổ cực thì có thể so với đại soái!”
Trong miệng nhắc lung tung đến súp gà cho tâm hồn mà lão ba Tả Trường Lộ đã tưới cho mình, Tả Tiểu Đa quyết tâm, lại bắt đầu...
Cuối cùng, cuối cùng, cuối cùng cũng áp chế đến mức không thể nào áp súc được nữa.
Tả Tiểu Đa thở gấp mấy ngụm, ngựa quen đường cũ mà tạo ra một cái chùy lớn trong đan điền của mình.
Hắn kiên quyết, khẽ cắn môi, hai mắt gần như mở trừng trừng như chuông đồng.
Bịch!
Một chùy đập xuống.
“Ái ôi a a ôi...”
Tả Tiểu Đa ngửa mặt lên trời kêu thảm thiết: “Mẹ ơi, mẹ ơi mau tới cứu con...”
Bịch!
Lại một chùy nữa đánh xuống.
“Ai ôi a a a... mẹ ơi...”
Bịch!
Lại một chùy...
Tiểu Long đang lượn quanh trong Liệt Dương Chi Tâm, nhìn thấy Tả lão đại bên kia giống như đang tự ngược, thỉnh thoảng ngửa đầu lên trời tru lên, dáng vẻ đau đớn này, rồi lại còn kêu như vậy, không nhịn được mà cười đến toàn thân co quắp...
Lão đại thực sự rất là khôi hài...
...
Trên mặt đất!
Vị trí sơn khẩu.
Một bóng người giống như cầu vồng treo trên bầu trời rơi xuống, nhíu mày hỏi: “Có chắc đã xông vào rồi không?”
“Vâng.”
“Lúc có rất nhiều người truy kích, đều dùng khí cơ theo dõi, khóa chặt linh hồn... Mục tiêu quả thực biến mất ở mảnh rừng rậm tinh thú này, hơn nữa còn là mục tiêu tự mình xông vào.”
“Ồ...”
Người này đứng thẳng trên đỉnh núi, yên lặng suy tư.
Dãy núi Tinh Mang, rừng rậm tinh thú, đây là nơi nguy hiểm nhất xung quanh thành Phong Hải.
Điều quan trọng là phải bắt được Tả Tiểu Đa, nhưng tinh thú trong này cũng vô cùng mạnh mẽ. Mà một khi tinh thú dã đạt tới cấp bậc Ngự Thần thì sẽ có trí tuệ tương đương, có thể giao tiếp ý niệm với nhân loại.
Mà tinh thú như vậy thường sẽ khó đối phó hơn nhiều so với cao thủ Ngự Thần nhân loại cùng cấp bậc.
“Cẩn thận một chút, gặp phải mãnh thú khó đối phó thì lập tức rút lui, bảo vệ mạng sống, không được mạo hiểm nóng nảy đi vào.”
“Cố gắng để cho người khác đi xung phong, trai cò đánh nhau, tọa sơn quan hổ đấu mới phù hợp với lợi ích của chúng ta.”
“Vâng.”
“Ấy, mùi máu tươi ở đây hơi nồng. Có ai vừa đánh nhau sao?”
“Điều tra một chút.”
Mấy người xem xét tỉ mỉ một vòng, nói: “Hình như có đánh nhau, có chút vết máu nhỏ, còn có một số mảnh vũ khí bị vỡ... Nhưng mà, những cái khác đều không nhìn ra...”
“Hử?”
“Giống như là vũ khí hạng nặng được sử dụng... nhưng không nhìn ra cái gì.”
“Chẳng lẽ là người bảo vệ Tả Tiểu Đa ra tay? Kiểm tra lại cẩn thận xem.”
Thật lâu sau.
“Quả thực là không có manh mối nào khác.”
“Bỏ đi, trước tiên mặc kệ. Người tới đây càng ngày càng nhiều, cứ che giấu trước đi.”
...
Vô số người ùn ùn kéo đến từ bốn phương tám hướng, đều hạ xuống sơn khẩu.
Tuy rằng không biết lúc này Tả Tiểu Đa đã đi đến nơi nào, đến vị trí nào, thế nhưng ở đây có rất nhiều tu giả cao thâm tụ tập. Pháp môn tu hành của mọi người đều vô cùng kỳ quặc, nhiều vô số kể, mỗi người đều có sự huyền bí riêng. Quan trọng nhất là mọi người đã dùng rất nhiều cách, xác định tên nhóc được giá kia đúng là xông vào từ nơi này!
Mà nhiều người như vậy đều xác định, vì thế sẽ không có chỗ cho những người khác đến sau nghi ngờ - không có khả năng nhiều người liên hợp lại với nhau như vậy để tạo ra một trò bịp bợm. Mục tiêu chung của tất cả mọi người chính là cái đầu được giá kia, tiền đề để tạo ra trò lừa bịp chính là ngay cả bản thân mình cũng bị lừa!