Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1038 - Chương 1039: Phong Vân Động (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1039: Phong Vân Động (2)

Điền Vô Cương hừ một tiếng nói: “Điếu Tử Quỷ, ngươi cho rằng lão phu sợ ngươi sao!?”

Thanh âm u ám đó nói: “Điền Vô Cương, ngươi nói năng đang hoàng tí đi!”

Một thanh âm u ám quỷ dị khác kêu ti tỉ: “Lã đại, tên Điền Vô Cương này càng lớn tuổi càng đáng ghét, ngôn từ không chấp nhất; câu nệ, không phải là chống lại Hoàng Tuyền của chúng ta sao, có muốn kéo hắn xuống cùng không, cùng với những âm hồn kia làm bạn?”

Thanh âm trước kia u ám nói: “Tam quỷ Hoàng Tuyền chúng ta tại sao phải sợ lão thất phu này... Nếu hắn dám xúi giục thì sẽ hạ thủ.”

Một thanh âm khác cười khà khà: “Điền Vô Cương, ông nội ngươi Yêm Tử quỷ Cũng ở đây đấy.”

Mọi người ở đó lại một lần nữa biến sắc.

Tam quỷ Hoàng Tuyền.

Điếu Tử Quỷ, Yêm Tử quỷ, Ngạ Tử Quỷ.

Hung danh ba tên này rất lớn, không ngờ lần này tất thảy đều đến.

Sắc mặt của Điền Vô Cương cũng trở nên khó coi, nói: “Cái gọi là nhượng lại, dự định của lão phu là mua theo giá cả thị trường, há có ý tứ lấy không sao? Tam quỷ Hoàng Tuyền các ngươi, không khỏi xem thường lão phu quá.”

Điếu Tử Quỷ ảm đạm nói: “Thay vì để ngươi nhờ vào Tinh Hồn Cao đột phá cảnh giới, sau đó đến gây chuyện với ta, chẳng thà ngay từ ban đầu cắt đứt niệm tưởng của ngươi, Điền Vô Cương, ngươi từ bỏ cái ý định này đi! Bất kể kẻ nào cuối cùng đắc thủ, phần Tinh Hồn Cao đó cũng không thể dành cho ngươi được!”

Điền Vô Cương sắc mặt khó coi, chậm rãi nói: “Vậy thì mọi người phải dựa vào thủ đoạn của mình, xem xem rốt cuộc cơ duyên này thuộc về ai.”

Một giọng nói âm nhu không phân biệt được là nam hay nữ, chậm rãi vang lên: “Bớt giận. Bớt giận, bây giờ tên tiểu quỷ đó cũng không biết đã trốn vào đâu. Nếu như cã ngươi động tay động chân trước, há chẳng phải là đang diễn trò sao? Để cho kẻ khác vô cớ được hời?”

“m Dương Khách?”

Điền Vô Cương sửng sốt một chút, nói: “Trịnh huynh đã đến rồi sao?”

Chung quanh im ắng.

Người trước kia nói lời ngữ khí bất âm bất dương cũng không thèm để ý tới câu hỏi của Điền Vô Cương, cũng không nói chuyện.

Không ai biết hắn đang trốn ở đâu.

Trong lòng tất cả mọi người đều đang đánh trống ngực.

Tại sao lão ma đầu m Dương Khách cũng đến?

Vào khoảng một ngàn ba trăm năm trước, m Dương khách lúc ấy vô cùng nổi bật, được mọi người chú ý đến, nhưng không biết vì sao lại đắc tội đến Kiếm Ma trong Thiên Ngoại Tam Ma, bị Kiếm Ma truy sát đã lâu, sau đó lại mai danh ẩn tích.

Người người đều cho rằng lão tử này sớm đã bị Kiếm Ma giết chết rồi, nhưng không ngờ hôm nay lại tới đây. Nhìn thấy ma đầu này đến, trong lòng Điền Vô Cương càng thêm thấp thỏm không yên. Có tên lão ma đầu m Dương Khách này ở đây, lần này... sợ rằng cái đầu của Tả Tiểu Đa làm sao có thể đến lược hắn chứ.

Trong một góc khuất, sáu người đang trốn ở đây, rõ ràng là sáu người đang ngồi mỗi bên, nhưng nếu ai đó nhìn thấy, nhưng sẽ không thể làm ngơ nhận định rằng đây là sáu con rắn, cuộn lại một chỗ với nhau, đâu đâu cũng tràn ngập bởi mùi âm u quỷ quyệt.

“Lão đại, có vẻ như nhiệm vụ lần này chưa hẳn có thể đến lượt chúng ta ra tay?” Người mặc đồ màu xanh thì thào.

Lúc hắn nói, giống như tiếng rắn rít, quái dị không thể nói ra, khiến người nghe thấy, khó chịu không thể nói ra.

“Trước tiên khoan hãy nói, duyên pháp một đạo, chẳng những thực lực tối thượng.” Người toàn thân áo đen được gọi là lão đại, ngay cả khuôn mặt cũng bị che khuất trong một bóng đen, giống như một con Vương xà kịch độc, ẩn nấp trong bóng tối bất cứ lúc nào cũng có thể nhắm người mà căn.

“Hãy nhớ, mục đích quan trọng nhất của chúng ta đó chính là phải xác định chắc chắn cái chết của Tả Tiểu Đa, cho dù không phải là chúng ta giết cũng không thành vấn đề. Tất cả những thứ khác chỉ là nhỏ nhặt không đáng kể.”

“Vâng.”

...

Một hướng khác, đồng thời cũng là một góc vô cùng khuất.

“Quần hùng hướng tới, hoàn toàn vượt ngoài dự liệu.”

“Đúng vậy, chỉ là tình huống trước mắt, có thế nào cũng không đến lượt chúng ta ra tay, thật đáng tiếc.”

“Thứ đồ tốt như vậy, giương mắt nhìn kẻ khác cướp mất, ta không cam lòng...”

“Lão đại, lần trước khi vây đánh tên họ Lưu đó, ngươi đã bị nội thương, dẫn đến việc mấy năm nay, tu vi cũng chững lại. Kỳ thực, chúng ta có thể nỗ lực tu luyện. Nếu như có được những thứ đồ này, vậy thì huynh đệ chúng ta, đặt trong tu luyện sau này, trong hai nghìn năm không có bất cứ bình cảnh gì có thể nói.”

“Ngươi nói nghe thật dễ dàng, nhưng đối mặt với nhiều kẻ địch như thế này, nhiều cường giả đến đâu, ngươi còn vọng tưởng chia một chén canh.... haizz, xem cơ hội thôi.”

“Vâng.”

“Thực ra, lần này chúng ta không nên đến đây. May mà tên họ Lưu kia đã bị phế. Nếu như hắn không phế, chưa biết chừng sẽ nhận ra chúng ta... Dù sao thì, người hàng đầu mà chúng ta phải đối mặt lần này chính là lực lượng cao cấp của Cao Võ Tiềm Long, lấy diễn xuất xưa nay Cao Võ Tiềm Long, tuyệt đối sẽ không bao giờ dễ dàng từ bỏ học sinh trong trường của họ.”

“Đúng vậy, may thay là tên họ Lưu đó đã bị phế, ngoại trừ hắn ra khó ai có thể nhìn thấy chúng ta.”

...

Trên không trung, trong một đám mây trắng thong dong, có thần niệm đối thoại.

“Hay là tạm thời chờ xem, nếu như Diệp Trường Thanh tới, chúng ta đã chú định

không thể nào động thủ.”

“Từ đầu đến cuối là đáng tiếc, ta đoán chừng Diệp Trường Thanh nhất định sẽ tới.”

“Ừm, nếu như Diệp Trường Thanh đến, chúng ta liền rút lui, dù sao thì không có gì quan trọng hơn sinh mệnh.”

“Diệp Trường Thanh, hiện giờ đã không còn là đối thủ của chúng ta.”

“Nhưng hắn vẫn có thể nhận ra. Mấy chục năm trước chúng ta chính là những người đã khiến hắn tâm mạch trọng thương! Một khi bị hắn nhận ra, tin tức truyền ra, thiên hạ rộng lớn, lại không có nơi nào cho ta với ngươi dung thân, chỉ là quân đội, sẽ không tha cho chúng ta!”

“Ôi... Chỉ mong cái lão khốn nạn này sẽ không tới, chúng ta có thể nhờ vào lần thu hoạch này nâng cao lên một bước.”

...

Trong ánh mặt trời sáng sớm, một bóng người giống như cái bóng vặn vẹo, dưới ánh mặt trời vặn vẹo vài lần, sau đó liền biến mất, khi nó xuất hiện trở lại, đã chạm tới bầu trời phía trên khu rừng rậm, vặn vẹo một chút liền biến mất không thấy đâu.

Có mắt sắc nhìn thấy được, nói một cách không chắc chắn: “Người đó có phải là U Minh thích khách không? Vưu Khả Du?”

Bình Luận (0)
Comment