Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1039 - Chương 1040: Ai Chết Chứ Ta Không Thể Chết

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1040: Ai chết chứ ta không thể chết

“Trông có chút giống đó.”

“Nếu như U Minh thích khách cũng đến, vậy thì càng náo nhiệt hơn rồi. Vị gia này đã nhiều năm không xuất thủ rồi, xưa nay xưng là Trung Nguyên đệ nhất sát thủ!” “Trung Nguyên đệ nhất sát thủ? Đời nào đến lượt hắn!”

“Nhưng không ai phủ nhận.”

“Chỉ mong là không phải. Tên này có phải là Trung Nguyên đệ nhất sát thủ không, không phải là chúng ta có thể xen vào, nhưng lục thân hắn cũng không nhận, giết bất cứ ai gặp phải, là diều tất cả mọi người đều công nhận.”

Cao Võ Tiềm Long.

Diệp Trường Thanh này sẽ giống như con kiến ​​trên nồi nóng, lo lắng đi đi lại lại trong phòng làm việc, hết vòng này đến vòng khác.

“Ý của ngươi là sao!?”

Diệp Trường Thanh đỏ mặt tía tai: “Nam Bộ Trường đây là điên rồi sao? Thế mà còn trả lại một câu, đối phương đang bày mưu tính kế trò chơi này, rõ ràng là nhắm vào toàn bộ Cao Võ Tiềm Long, muốn nhân cơ hội này khiến Cao Võ Tiềm Long hoàn toàn bị hủy diệt. Thủ đoạn này ta có thể không nhìn ra sao?”

“Nhưng câu kia của Nam Bộ Trường: Một tên học trò tầm thường, nhỏ bé như Tả Tiểu Đa như thế nào so với đại nghiệp thiên thu của Cao Võ Tiềm Long? Câu này có thể khiến người ta thật khó hiểu... Lệnh cưỡng chế chúng ta án binh bất động là có ý gì?”

Diệp Trường Thanh nóng ruột đi tới đi lui, nói tới nói lui, đối với Bộ trưởng Nam cung kính xưa nay cũng là không chút khách khí.

“Tả Tiểu Đa nếu như thật sự xảy ra chuyện, Bộ trưởng Nam há chẳng không biết sẽ tổn thất nhiều bao nhiêu sao? Có chút thiên tài, là không tiếc giá nào để bảo vệ!”

Văn Hành Thiên vẻ mặt ảm đạm nói: “Có lẽ, Bộ trưởng Nam tự có suy tính trong lòng?”

“Suy tính của Bộ trưởng Nam không thể tìm ra.”

Diệp Trường Thanh trầm ngâm do dự, thần sắc càng ngày càng kiên định, thản nhiên nói: “Nhưng ta chắc chắn là như vậy, Tả Tiểu Đa, không thể chết, bất luận có như thế nào cũng không thể chết!”

“Lần này, chỉ sợ rằng Bộ trưởng Nam định sử dụng Tả Tiểu Đa để làm mồi nhử. Nhưng trọng lượng của miếng mồi nhử này có phần quá nặng, đúng không?”

Văn Hành Thiên đăm chiêu suy nghĩ: “Viêm Dương Chân Kinh mà Tả Tiểu Đa tu luyện, vốn là thứ thuộc về Bộ trưởng Nam, Bộ trưởng Nam không thể không biết được giá trị của Tả Tiểu Đa. Trong đó ăt hẳn có điểm mấu chốt mà chúng ta không biết!”

Diệp Trường Thanh sửng sốt cũng đăm chiêu suy tư một lúc, nhưng vẫn kiên quyết nói: “Cho dù Bộ trưởng Nam trong lòng đã nắm chắc, chuyện này cũng không thể được! Chỉ với năng lực hiện giờ của Tả Tiểu Đa, đối đầu với cao thủ bên đó, chính là nửa chừng chết yểu!”

“Bất luận thế nào đi nữa, Tả Tiểu Đa cũng không thể chết, cho dù có dùng toàn bộ Cao Võ Tiềm Long để đánh đổi, Tả Tiểu Đa cũng không thể chết!”

Diệp Trường Thanh bất chấp nói: “Tả Tiểu Đa trong tương lai có thể sẽ trưởng thành đến cấp bậc hạt giống Hồng Thủy Đại Vu kia... Cho dù Cao Võ Tiềm Long không còn nữa, chỉ cần Tả Tiểu Đa có thể thuận lợi trưởng thành, vậy thì cũng xứng đáng!”

“Hai người chúng ta đều đi, lại dẫn thêm vài tên nữa, để lão Hạng ở lại trông nhà.”

Diệp Trường Thanh quả quyết nói: “Chúng ta dẫn thêm mười mấy lão huynh đệ qua đó, lại cộng thêm với việc đã sớm qua Thạch gia đệ muội bên đó, còn có lão Thành trong bóng tối, Triển Tiểu Phi và những người khác về cơ bản đã điều chỉnh sức chiến đấu cao cấp của Cao Võ Tiềm Long. Nếu như thế này vẫn còn không được, dứt khoát sẽ cùng chết ở đó. Không cần lo lắng về điều gì, bớt lo bớt quá trớn.”

Văn Hành Thiên chậm rãi gật đầu: “Được!”

“Vậy thì ngay lập tức xuất phát thôi!”

Diệp Trường Thanh lúc này một khắc cũng không đợi được nữa.

Nhưng hắn ngay lập tức phát hiện, hắn ở bên này lời còn chưa dứt, Văn Hành Thiên ở đối diện đã chẳng thây bóng dáng đâu nữa.

Tên tiểu tử này, ấy vậy mà còn hấp tấp hơn chính mình, làm khó hắn giả bộ trấn tĩnh như vậy, bản thân vừa rồi còn không có nhìn ra sơ hở. Nhưng sau thời gian một tách trà, một nhóm hơn chục người nhanh chóng bay ra khỏi Cao Võ Tiềm Long. Văn Hành Viễn kìm nén hồi lâu, sớm đã sắp nổ tung ra rồi, hiện tại cuối cùng cũng đã thoát ra, tâm tình thoải mái.

“Lão đại, tại sao lần này lại để cho Hạng Cuồng Nhân nóng nảy đứng ra trông nhà? Nói đến chiến trận tàn sát, hắn mới chính là một tên lão luyện trong đám huynh đệ chúng ta!”

Văn Hành Thiên cười mỉm nói: “Ngươi không sợ để hắn lại trông nhà, trái lại còn gây chuyện sao? Tính tình nóng nảy này, nếu trực tiếp giết người trong trường học, ta cũng không kinh ngạc đâu.”

“Lúc này lúc khác.”

Diệp Trường Khanh nhàn nhạt nói: “Lúc trước ta cần phải nhẫn nại, muốn buông dây dài bắt được cá lớn, đương nhiên phải để một tên lão luyện thành thục trông nhà, kẻo tính khí nóng này của tên cẩu hùng lão Hạng này phá hỏng toàn bộ bố cục.”

“Nhưng lần này, chúng ta đi ra ngoài đối mặt với hiểm nguy sinh tử. Nếu như tất cả chúng ta chết hết... Vậy thì chỉ còn lại một mình lão Hạng ở Tiềm Long. Khả năng lớn nhất của hắn chính là bi phẫn, choáng váng đầu óc lý trí, chẳng ngó ngàng gì tới, trút hết mối hận thù, giết hết tất cả mọi người... như thế trái lại còn thoải mái hơn. Nếu đã sắp chết rồi, vậy thì không việc gì phải nhẫn nhịn nữa.”

“Vậy nên bây giờ mới cần lão Hạng trông nhà.”

Diệp Trường Thanh nhàn nhạt nói: “Một lý do khác đó là... lần này đi viện trợ cho Tả Tiểu Đa, có thể như ngươi nói, Bộ trưởng Nam thật sự có sắp xếp khác, như vậy chúng ta vừa may đúng dịp, cần phải luôn luôn xem thời xét thế, xác định thời cơ hành động, ngăn chặn những hành động khinh suất. Tránh việc làm hỏng kế hoạch của Bộ trưởng Nam.”

“Mà tính khí nóng nảy của lão Hạng, ai không vừa mắt sẽ ra tay hành động và phá hủy bố cục. Vì vậy, lần này lão Hạng trông nhà là cách sắp xếp tốt nhất.”

Diệp Trường Thanh cười đến ý vị thâm sâu: “Cho nên, bất luận là từ phương diện nào, lão Hạng lần này nhất định phải trông nhà.”

Văn Hành Viễn cười ha hả: “Vậy nên ngươi mới là hiệu trưởng, mà không phải chúng ta. Phân tích rõ ràng, tâm tư thầm lặng, cáo già xảo quyệt, mọi mặt chu toàn, chúng ta quả thật không thể bì được!”

Một tên râu quai nón ở phía sau cười và nói: “Người xảo quyệt nhất miws là người thích hợp làm quan nhất, trái tim của kẻ làm quan đều là âm u tối tăm cả.”

Đám người vừa bay nhanh như tên bắn, vừa cười ngặt nghẽo.

Đối với trận chiến này, Diệp Trường Thanh không tiến hành bất kỳ cuộc huy động nào trước trận chiến. Không cần, hoàn toàn không cần!

Đối với đám lão huynh đệ từ trên chiến trường xuống này mà nói, sinh tử... chẳng qua chỉ là chuyện không quan trọng thôi!

Bình Luận (0)
Comment