So với việc làm chút chuyện gì đó có ý nghĩa, chuyện sinh tử, thực sự không đáng nhắc đến!
Từ một mức độ nào đó mà nói, đám người bọn họ này mới thực là vong mệnh đồ theo đúng nghĩa!
...
Bộ trưởng Nam bị Diệp Trường Thanh phàn nàn vô hạn, lúc này đang cau mày, đi đi lại lại trong phòng làm việc, theo sau gót của hiệu trưởng Diệp.
Ừm, không đúng, hắn sớm đã bắt đầu đi đi lại lại, ngay khi kế hoạch bắt đầu, lòng hắn đã như lửa đốt.
Mỗi giờ mỗi khắc, đều đang chịu giày vò. Hắn sớm còn nóng ruột đi đi lại lại hơn cả hiệu trưởng Diệp, chỉ chẳng qua không muốn người khác biết mà thôi!
“Không được, không được, ta nhất định phải đi qua đó xem xem, không yên lòng chuyện này...”
Đôi chân siêu dài và siêu khỏe của Bộ trưởng Nam, như một chiếc cối xay gió, quay tới vòng lui.
Nghĩ đi nghĩ lại, quả thực thấy rằng bản thân cần phải ngồi vững lại, chuẩn bị kỹ lưỡng, vẹn toàn.
“Bộ trưởng.”
Trong phòng làm việc, một người khác dở khóc dở cười: “Kế hoạch này, tương kế tựu kế, đánh thẳng vào hang ổ, tất cả đều được tiến hành rất hoàn mỹ, tất cả vẫn đang nằm trong lòng bàn tay, nhưng hiện tại nếu như ngài đi, có khả năng sẽ đánh rắn động cỏ, điểm mấu chốt trong này, không lẽ để ta đến nhắc nhở ngài đó chứ!”
Bộ trưởng Nam cau mày, vẻ mặt thắp thỏm không yên.
“Quả thật tình hình không quá có thể yên tâm, vẫn có nguy cơ vạn nhất...”
“Nhưng với tình hình hiện tại, Du đại nhân sẽ không để cho người đi...”
Người kia vẻ mặt đau khổ ngăn cản: “Hắn sợ ngươi đi, còn đặc biệt gọi điện thoại hạ lệnh... Thái độ rất rõ ràng.”
Bộ trưởng Nam tâm tư rối rắm, buột miệng chửi: “Tên khốn nạn này, hắn làm sao biết được...”
Ánh mắt người kia đột nhiên nhìn thẳng.
Lúc nào Bộ trưởng Nam lại có thể dám mắng Hữu Lộ Thiên Vương rồi?
Chuyện này nếu để cho Hữu Lộ Thiên Vương biết được, e rằng trận đòn này của Bộ trưởng Nam sẽ vô cùng thảm thương.
“Bộ trưởng, lúc trước ngài không phải đã đặc biệt gọi điện thoại dặn dò mấy người của Cao Võ Tiềm Long không được động đậy, phải giữ bình tĩnh hay sao? Tại sao ngài ngược lại...”
Phó bộ trưởng khó hiểu. Ngươi bảo người khác bình tĩnh lại, nhưng tại sao chính mình lại không thể bình tĩnh được?
Đây là đạo lý gì vậy chứ?
Chẳng lẽ là loại người có gan chỉ trích khuyết điểm của kẻ khác nhưng lại khó chịu khi chính mình bị chỉ trích trong truyền thuyết?!
Bộ trưởng Nan lòng dạ rối như tơ vò và lông mày nhíu lại đến nỗi sắp buộc lại vào nhau.
“Ngươi thì biết cái rắm gì!”
Bộ trưởng Nam đưa tay ra, xoa mạnh mặt: “Du Đông Thiên ơi là Du Đông Thiên, trận này thằng oắt con nhà ngươi ngàn vạn lần đừng có mà chơi tới cùng, ngươi chơi tới cùng chính là hại chết ta, nếu như thật sự có chuyện gì, ta nhất định sẽ kéo theo thằng oắt con nhà ngươi xuống nước... Thằng này, cho rằng mình là Hữu Lộ Thiên Vương là ghê gớm lắm sao? Cái này không phải là quá mạo hiểm hay sao, còn mạo hiểm rất nghiêm trọng...”
Phó bộ trưởng không dám bắt chuyện ngay.
Những lời như vậy, nghe kiểu gì đều là sai lầm không phải sao?
“Haizzz, làm sao ngươi biết được sự kỳ quái trong chuyện này, ta còn chưa nói cho ngươi biết, chuyện này nếu như không xử lý tốt, xảy ra sai sót... Du Đông Thiên có lẽ sẽ chơi đùa mất cái mạng nhỏ của mình luôn đó...”
Bộ trưởng Nam ngửa mặt lên trời thở dài, lại dùng một loại thanh âm đau khổ nói: “Nếu là Du Đông Thiên chỉ có một mình, chết thì cũng chết rồi, nhưng còn liên lụy đến ta... cũng sẽ mất cái mạng nhỏ này...”
“Không đến nỗi, không đến nỗi, làm gì đến mức đó chứ!”
Phó bộ trưởng cảm thấy bản thân nhất định phải nói ra lời an ủi: “Bây giờ xem ra, tương kế tựu kế, dẫn rắn chui ra khỏi hang, toàn bộ kế hoạch đều thành công, sao lại nói đến thất bại.”
Trong lòng dâng lên sự bồn chồn.
Kế hoạch nhỏ này thất bại, ngay đến cả Hữu Lộ Thiên Vương cũng có thể mất cái mạng nhỏ?
Hù dọa ai chứ?
Một đứa trẻ lên ba còn biết rằng điều này là hoàn toàn không thể nào!
“Hừ, ngươi biết cái rắm.”
Bộ trưởng Nam hôm nay đã nói câu “ngươi biết cái rắm” đến mười tám lần, hai tai đều sắp phồng lên cả rồi.
“Bộ trưởng, hiện tại ván đã đóng thuyền...”
Phó bộ trưởng yếu ớt nhắc nhở.
Ý tứ của hắn rõ ràng là hiện tại bố cục đã hoàn thành, ngươi đi qua cũng chẳng để làm gì.
“Biết rồi biết rồi.”
Bộ trưởng Nam như dã thú xoay người một vòng, rút điện thoại di động ra, muốn gửi một tin nhắn, nhưng liếc mắt nhìn phó bộ trưởng một cái, liền trực tiếp đuổi phó bộ trưởng đi ra ngoài: “Ngươi ra ngoài đi!”
Phó bộ trưởng bị đẩy ra khỏi cửa với vẻ mặt sửng sốt, mắt nhìn cánh cửa phòng làm việc bị đóng sầm lại một tiếng.
Suýt nữa thì mũi của phó bộ trưởng đại nhân bị đụng bẹp dí.
…
Bộ trưởng Nam ở trong phòng lấy điện thoại di động ra, bấm ra một số điện thoại đã lâu lắm không gọi, có ý muốn gọi đi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là không gọi, thay vào đó là gửi đi một tin nhắn.
Hiện tại kế hoạch đang trong tiến hành, có lẽ... không có chuyện gì đâu nhỉ... khụ khụ.
“Du Đông Thiên dùng Tả Tiểu Đa làm mồi nhử, câu cá ở Phong Hải... Tình hình này rất lớn, liên lụy còn rộng hơn. Du Đông Thiên cố chấp làm theo ý mình, ta hết lòng khuyên nhủ nhưng không được, nhưng Du Đông Thiên đã cam đoan nói sẽ đảm bảo an toàn cho Tả Tiểu Đa. Nếu như có bất cứ gì sơ suất, đều do hắn một mình chịu trách nhiệm.
Chỉnh sửa đã hoàn tất.
Sau đó, cẩn thận nghiền ngẫm lại nó một lần, liên tục cảm nhận xem liệu làm vậy đã có thể chối bỏ hoàn toàn trách nhiệm của mình ra được không.
Còn về phần Du Đông Thiên... chết hay không chết thì có liên can gì đến hắn?
Cẩn thận kiểm tra lại nhiều lần.
Sau đó chỉnh sửa lại một chút và đổi từ “Tả Tiểu Đa” thành “Tiểu Đa Đa” để thể hiện ý tứ gần gũi.
Sau khi hết lòng khuyên nhủ nhưng không được, thêm vào “nhiều lần”.
Vì thế trở thành: “Du Đông Thiên đã dùng Tiểu Đa Đa làm mồi nhử để câu cá ở Phong Hải... kế hoạch này rất lớn, liên lụy còn rộng hơn. Du Đông Thiên cố chấp làm theo ý mình, ta hết lòng khuyên nhủ nhiều lần nhưng không được, nhưng Du Đông Thiên đã cam đoan nói sẽ đảm bảo an toàn cho Tiểu Đa Đa. Nếu như có bất cứ gì sơ suất, đều do hắn một mình chịu trách nhiệm.”
Sau khi kết thúc, đọc lại cân nhắc từng chữ từng chữ một, lại thêm một câu “Tiểu Đa Đa hiện tại đã tiến bộ rất nhiều, rất ngoan.”