Sau khi nhìn lại ba lần, cuối cùng nhấn phím gửi đi.
Lờ mờ cảm thấy có đờm trong cổ họng mà không thể ho ra, nhưng sau ho khan hai tiếng vẫn không có thuyên giảm, sắc mặt không hồng hào, người hơi xanh xao. Ting ting.
Tin nhắn thực sự đã được trả lời lại trong vài giây.
Nhưng tin nhắn trả lời duy chỉ có hai chữ: Ha Ha.
Mồ hôi ngay lập tức túa ra trên gương mặt to như miếng đậu nành của Bộ trưởng Nam, hắn vội vàng cầm lấy điện thoại di động trả lời: “Ta đã nhiều lần khuyên can, nhưng Du Đông Thiên vẫn cố chấp làm theo ý mình...”
Ting ting.
Lại lần nữa được trả lời ngay tức khắc: “Tả ca của ngươi còn đang ngủ, không có chuyện gì thì đừng gửi tin nhắn nữa.”
Xong rồi!
Vừa nhìn thấy những lời này, Bộ trưởng Nam đường đường một người quyền cao chức trọng, lúc này sợ tới vàng hết cả mặt mũi, ngón tay gõ chữ nhanh tới tạo ra tàn ảnh: “Chào, chào chị dâu ạ. Chị dâu yên tâm đi, Tiểu Đa Đa không bị sao cả! Ta xin bảo đảm!”
Ting ting.
Trả lời ngay: “Đã bảo ngươi đừng gửi tin nhắn nữa, mù à?”
Bộ trưởng Nam nhìn tin nhắn này, không dám ngo ngoe nhức nhích một lúc lâu.
Hắn duy trì dáng vẻ ngồi khom lưng, tay cầm di động trong khoảng tầm một phút, hắn lúc này thở dốc, huyệt thái dương giật thình thịch, ánh mắt cũng rã rời.
Cứ như vậy sau một phút, cả người hắn mất thăng bằng, ngã ngồi đập mông xuống đất bịch một cái, đổ mô hôi ròng ròng như mưa.
Mặt đất trong nháy mắt đã bị ướt một vùng.
Cái đó trông có vẻ giống như nước tiểu của Bộ trưởng Nam…
“Chết thật rồi, chết thật rồi, chết thật rồi, lần này chết chắc rồi…” Bộ trưởng Nam thì thào lẩm bẩm một mình, đôi mắt đờ đẫn.
Gửi tin nhắn báo với cha của người ta, ai dè ra lại thành báo với mẹ người ta.
Loại kết quả này, khiến cho Bộ trưởng Nam cảm thấy muốn chết ngay lập tức.
Hắn hiểu hơn ai hết, tin tức này, nếu là Tả Trường Lộ nhận được, có lẽ sẽ còn có cơ hội sống sót, nhưng lại bị Ngô Vũ Đình thấy được, thì hậu quả sẽ còn tồi tệ hơn khi Tả Trường Lộ biết chục ngàn lần.
Trong cả thiên hạ, không có chuyện gì khủng bố hơn chuyện một người mẹ phẫn nộ!
“Chuyện này không liên quan tới ta… Chuyện này không liên quan tới ta thật mà…”
Bộ trưởng Nam cảm thấy tuyệt vọng không nói lên lời: “Du Đông Thiên cái thằng chó hoang này, cho dù ông đây có chết, cũng phải kéo theo ngươi làm đệm lưng…”
……
Lúc này Hữu Lộ Thiên Vương vẫn còn đang ngồi vắt chân chữ ngũ đầy đắc ý tiêu sái, tay cầm di động, từ từ nhâm nhi tách trà.
Hắn nhìn tin tức được báo tới, trong lòng rất là thoải mái.
Hành động lần này, đáng!
Thật không ngờ tên nhóc Tiểu Đa Đa kia vừa mới tới Phong Hải, chưa gì đã câu ra được nhiều con cá lớn như vậy rồi.
“Bối phận của thằng nhóc này cũng cao thật, ngang hàng với ta luôn… Haizzz, vận khí này, thật là không có cách nào so nổi. Người ta biết cách đầu thai mà.”
“Chỉ cần ngã bổ chửng một cái… Trong khi người khác đều đang dốc sức mưu sinh, thì đời này của nhân gia thì có đủ tất cả rồi.”
Du Dông Thiên hâm mộ người nào đó tự tận đấy lòng.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại reo lên.
Du Đông Thiên liếc nhìn, lập tức thấy giật mình, đây là tin nhắn đầu tiên Bộ trưởng Nam gửi cho hắn: “Ta báo ngươi một tin tốt…”
Tin tức tốt?
Hữu Lộ Thiên Vương đại nhân thấy hơi nghi ngờ.
Ngươi thì có tin tốt gì? Lẽ nào đã bắt được cá lớn?
Vì thế hắn hăng hái tràn trề trả lời tin nhắn: “Tin tốt gì?”
Ting ting.
Bộ trưởng Nam trả lời rất nhanh: “Tả lão đại vẫn còn chưa biết chuyện này…”
Hữu Lộ Thiên Vương nở nụ cười, không biết là chuyện tốt đấy. Vì thế nhắn lại: “Làm tốt lắm, ta trước giờ đều biết ngươi làm việc rất đáng tin cậy, ta yên tâm.”
Ting ting.
Bộ trưởng Nam lại nhắn lại nhanh như chớp: “Nhưng chị dâu biết rồi…”
Thời khắc này, Hữu Lộ Thiên Vương sững sờ hết cả người.
Ý nghĩ đầu tiên toát ra trong đầu hắn là: Hả? Chị dâu?
Ý nghĩ thứ hai của hắn là: Nam Chính Càn ngươi con mẹ nó đang đùa ta đúng không?!
Ý nghĩ thứ ba của hắn là: Lạnh hết cả người.
Ý nghĩ thứ tư của hắn là: Cái tên họ Nam này hại ông đây rồi!
Hắn thế mà lại dám báo thẳng cho thím, không báo cho chú Tả!
Đây rõ ràng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau đó!
Hắn từ trên ghế nhảy dựng lên, gần như không suy nghĩ gì, vội vàng gọi qua cho Bộ trưởng Nam: “Thật hay giả đấy?”
Giọng Bộ trưởng Nam bên kia có hơi nghẹn ngào: “Thật đấy.”
Ôi đệt mợ!
Tim Hữu Lộ Thiên Vương đập lỡ nhịp, giọng hắn nói đầy gấp gáp: “Chuyện hai ta hợp mưu… Sao ngươi??”
Lại không nói nữa.
Trong đầu hắn âm thầm chửi thề cả nghìn lần.
Trong điện thoại, giọng của Bộ trưởng Nam rất căng thẳng: “Ngươi đừng có ngậm máu phun người, ai hợp mưu với ngươi? Chuyện này ta căn bản là chẳng biết gì cả!”
Du Đông Thiên tối sầm mắt mũi lại.
Trong lòng hắn đột nhiên một loại xúc động một giết người!
Ngươi không biết chuyện gì xảy ra! Ngươi con mẹ nó sao lại có mặt mũi mà nói ra câu này thế?!
Nhưng mà, hắn lại hiểu ra được từ câu phủi sạch quan hệ này, nó đã chứng thực: Lần này, xong thật rồi!
“Ngươi được đấy!!”
Hữu Lộ Thiên Vương gật đầu mạnh: “Họ Nam kia, ngươi cứ đợi đấy!!”
Bộ trưởng Nam: “Ta chờ sau khi ngươi bị xử lý.”
Hữu Lộ Thiên Vương vừa nghe thấy những lời này, thân hình cường tráng hơi lảo đảo.
Đau tim!
Họ Nam, họ Nam kia! Ngươi thật là người anh em tốt của ta đó! Ngươi… Ngươi ngươi… Ngươi giỏi lắm!
Nhưng bây giờ không phải lúc nên tức giận.
“Sao lại thế này? Ngươi nói cho rõ vào.”
Bên kia, Bộ trưởng Nam muốn khóc mà không được: “Ta cũng không biết sao di động của lão đại lại ở trong tay chị dâu… Chẳng nhẽ nhắn đúng vào lúc đang truy xét tiền thuê nhà chưa nộp? ...”
Không biết sao di động của lão đại lại ở trong tay chị dâu… Ý của những lời này… Mẹ nó ngươi lại chủ động đi khai báo?!
Nói cách khác, ngươi chủ động mang ta ra bán?
Du Đông Thiên cắn răng, đè lại ngọn lửa hừng hực trong lòng, nói từng chữ từng chữ một: “Ngươi nói thế nào?”
Bộ trưởng Nam cũng rất thông minh: “Đương nhiên là Hữu Lộ Thiên Vương ngươi cứ khăng khăng làm theo ý mình… Ta đã khuyên lơn nhiều lần…”
Du Đông Thiên nhảy dựng lên như bị lửa đốt mông, hắn chửi ầm lên: “Nam Chính Càn, ngươi mẹ nó làm ăn như sh*t ấy! Không hại chết ta là ngươi không cam lòng đúng không!”
Du Đông Thiên chắc chắn rằng, Tiểu Đa Đa chắn chắn không chết được!
Nhưng chuyện này, báo lên và không báo lên là hai chuyện khác nhau, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau!