Nếu việc xong xuôi rồi nói một câu, dù sao cũng chưa xảy ra chuyện gì, lại cho thằng nhóc thêm chút thứ tốt, là chuyện này có thể hời hợt cho qua.
Nhưng mà, lại đang trong lúc tiến hành, lúc Tiểu Đa Đa đang bồi hồi giữa làn ranh sinh tử… Đột nhiên nói với mẹ của người ta rằng: Ta lấy con trai ngươi làm mồi, câu ra rất nhiều lão ma đầu…
Không bị đánh chết còn là nhẹ!
Dù các nàng biết rõ đây là điều cần thiết, dù các nàng biết rõ đây là hành động rất bình thường!
Dù…
Dù lại có thêm chục ngàn cái hẳn là, cũng đều chẳng bằng sự phẫn nộ của người làm mẹ!
Giọng Bộ trưởng Nam truyền ra từ trong điện thoại: “Chịu thôi, ngươi vóc dáng to cao, ngươi gánh vác được, ta thì không được không gánh nổi… Chúng ta là anh em tốt nhiều năm như vậy, quan trọng nhất là phải hiểu cho nhau, ngươi thông cảm chút cho sự khó xử của ta…”
Du Đông Thiên khóc không ra nước mắt.
Bảo ta hiểu cho sự khó xử của ngươi, được, ta hiểu. Nhưng con mẹ nó ai tới hiểu cho sự khó xử của ta?!
Ngươi chụp cái nồi này lên đầu của ta, ngươi thì không sao, nhưng ta thì sao?!
“Ngươi… Ngươi… Ngươi được lắm! Nam Chính Càn, ngươi được lắm!” Du Đông Thiên tức tới nói không ra lời.
Bộ trưởng Nam ho khan: “Thiên Vương đại nhân, chuyện ta có thể làm là báo cho ngươi một tiếng, khụ khụ, chúng ta đều là anh em, ngươi không cần cảm khích ta quá làm gì… Ngươi tự mình giải quyết cho tốt…”
Lời còn chưa nói dứt, điện thoại đã tắt.
Thiên Vương đại nhân bên kia nằm liệt trên sô pha.
Ông đây đã bị bán đứng!
Bị anh em nhà mình bán đứng không bỏ chút gì!
Làm sao bây giờ?
Bây giờ đi trả thù Nam Chính Càn gì đó đều không quan trọng nữa rồi… Mấu chốt ở đây là, làm sao để ném cái nồi này ra?
Hắn cau mày nghĩ, rồi phát hiện ra không quăng được.
ĐM, cái loại phá hoại.
Đông Phương Chính Dương? Tây Môn Liệt? Bắc Cung Hào? Ngô Thiết Giang? Những người này đều không đủ tư cách… Những người này mà chỉ huy được Hữu Lộ Thiên Vương à? Đùa à?
Tròng mắt hắn đảo loạn lên, bây giờ cha đang ở đâu nhỉ?
Hay là ném cái nồi này cho ông bô nhà mình?
Nhưng hình như không an toàn lắm. Cha có đủ tư cách để gánh cái nồi này, nhưng vốn là bị hai người đánh kép rồi sẽ biến thành bị ba người đánh điên cuồng…
Thôi thì tìm ông bô để tị nạn? …
Nhưng có vẻ cũng không an toàn cho lắm, nếu bị tìm được, e là cha cũng sẽ bị mình làm cho liên lụy, bị đánh theo…
Ừm, cha cùng bị đánh thì còn là chuyện tốt, nhỡ đâu cha lại giao nộp mình ra thì chết chắc, đây là chuyện tuyệt đối có thể xảy ra! Biết đâu chừng tới cuối cùng vẫn sẽ bị ba người đánh điên cuồng…
Ờm, hai vợ chồng họ mấy năm nữa mới về nhỉ?
“Haizzz…”
“Đây thật sự chỉ là một hành động bình thường thôi mà… Sao lại chẳng hiểu cho ta vậy nhỉ?” Thiên Vương đại nhân thấy buồn rầu cực kỳ.
Từ giờ phút này trở đi, trên thế giới này lại có thêm hai kẻ bồn chồn lo lắng.
Hầu như cứ qua vài giây là lại xem di động.
Có tin nhắn mới nào không?
Hoặc là, ta không nghe thấy tiếng nhắc nhở có tin nhắn của di động sao?
Sao vẫn chưa có tin gì nhắn tới vậy?
Giống như là một người yêu thầm ai đó, sau khi gửi tin nhắn thổ lộ xong, thì thấp thỏm chờ đợi hồi âm…
Lẽ nào không tức giận —— Cái ý nghĩ này nghĩ cũng đừng có nghĩ. Tỉ lệ của nó là không…
Hữu Lộ Thiên Vương đại nhân lo lắng bồn chồn, nói luyên thuyên suốt.
“Năm đó ta cũng bị coi là mồi câu mà…”
“Năm đó lấy ta làm mồi nhử, các ngươi nói rất nhiều lần rằng muốn để cho con trẻ lớn lên trong mưa gió mà…”
“Thực ra đây là hành động rất đỗi bình thường, mọi người ai cũng đều biết rõ, đều hiểu, đây đều là hành vi rất bình thường…”
“Ta đây cũng là vì thiên hạ thương sinh, vì hạnh phúc và lợi ích của bá tánh, vì an nguy của đại lục…”
“Cái này chắc là họ sẽ thể hiểu… Nhỉ?”
“Nhưng vì sao ta lại thấy hoảng thế nhỉ…”
“Thật sự là sẽ không bị sao cả… Ta bảo đảm sẽ không bị gì hết á.”
Đợi mãi vẫn không có cuộc gọi hay tin nhắn nào cả.
Càng ngày càng thấy hoảng… Cứ gọi tới mắng ta một trận cũng được mà.
Sao lại chẳng có động tĩnh gì hết vậy?
……
Miệng núi.
Đỉnh núi.
Trên một cây đại thụ.
Một bà lão dáng người gầy gò, tóc bạc tung bay, mặt đầy nếp nhăn, một tay cầm trường kiếm, nhắm mắt ngồi.
Nàng mặc kệ là ai tới.
Ai đến cũng đều chẳng liên quan gì tới nàng.
Nàng vẫn ngồi như vậy.
Từ đầu tới cuối không hề che giấu bản thân, cứ ngồi lộ ra trước mặt bao người như vậy.
Nhưng, trừ người của Cao Võ Tiềm Long, thì gần như là không có ai biết đến nàng, biết lai lịch, bối cảnh thân phận của nàng.
Trông nàng, rất giống một pho tượng.
Bà Thạch.
Bà Thạch lúc này không quan tâm tới cái gì cả.
Mặc kệ ngươi là ma đầu nào, mặc kệ ngươi là cao thủ nào, Ngự Thần, Quy Huyền, Phi Thiên gì gì đó… Nàng cũng đều không quan tâm.
Chỉ cần Tả Tiểu Đa ra ngoài, nếu không chống đỡ được, mà lại có người muốn giết hắn…
Thì ai dám tới thì phải chết.
Ngươi không chết thì ta chết!
Vậy thôi!
Mái tóc bạc xơ xác, thân hình gầy gò, nàng thờ ơ với mọi thứ, kể cả sự sống và cái chết!
Không biết vì sao, ngay cả ba kẻ Hoàng Tuyền Tam Quỷ khét tiếng, khi đi ngang qua chỗ bà Thạch, cũng cảm thấy ớn lạnh.
Một sự lạnh lùng hiu quạnh.
Cái này khiến cho Tam Quỷ vốn thấy chướng mắt bà già này lại không dám hé răng nói câu nào, giống như là không nhìn thấy người này, vọt vào trong rừng rậm Tinh Thú.
Hơn nữa còn là đi rón ra rón rén.
Bọn họ không quen bà già này, cũng càng không biết bà ta là ai.
Nhưng mà, khí tức như vậy, Tam Quỷ căn bản không muốn trêu chọc.
Hoàng Tuyền Tam Quỷ biết rất rõ.
Bà lão này, tu vi chưa chắc đã bằng bọn họ.
Nhưng con người nàng ta lại cho người cảm giác được một loại “Đã chẳng hy vọng gì, chết là một sự giải thoát”.
Đã không còn gì lưu luyến với nhân gian.
Hoàng Tuyền Tam Quỷ đã lăn lộn cả đời trong nhân gian giang hồ từ khi còn nhỏ, họ biết rất rõ rằng, dân liều mạng, ma đầu hung tàn gì gì đó… Tất cả đều không đáng sợ!
Bởi vì mặc kệ bọn họ có hung tàn tới đâu, thì đều muốn sống, bọn họ muốn sống tiếp và còn sống lâu hơn bất cứ ai,!
Cái gọi là liều mạng, là hung tàn, tất cả những thứ đó cũng chỉ là cái thể hiện ra ngoài, là lớp áo khoác ngoài giả dối dùng để che giấu cái thật bên trong của bản thân mà thôi!
Kiểu người đáng sợ nhất là giống như bà lão này: Chính là kiểu người… Với nàng, sống tiếp là một sự tra tấn, nhưng vì bất đắc dĩ mà phải sống tiếp, còn không thể chết được!
Ý nghĩ của những người này rất là ngang ngạnh.