Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1043 - Chương 1044: Hai Con Hổ, Chạy Rất Nhanh.

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1044: Hai con hổ, chạy rất nhanh.

Cho nàng một ít lý do, nàng sẽ liều mạng với ngươi, liều mạng đang nói tới, không phải chỉ là nói bằng miệng, mà là hành động thực tế để chứng thực luôn.

Hoặc là chỉ phun một ngụm nước bọt vào người nàng, nàng lập tức sẽ xông tới tự bạo!

Nếu chọc phải một bao thuốc nổ như vậy, thì mới là tự gọi Tử Thần, tự tìm đường chết!

Loại chuyện như vậy, lão đại của Tam Quỷ Điếu Tử Quỷ đã từng được tận mắt chứng kiến, đó là một vị cao thủ Ngự Thần, cả nhà già trẻ lớn bé đều bị kẻ thù giết, mà hắn, cũng đã giết hết người nhà của kẻ thù.

Chính là loại người sống không còn gì luyến tiếc, ngay cả mục tiêu để trả thù cũng không có.

Một vị cao thủ Quy Huyền cao tu vi cao hơn hắn rất nhiều, gặp phải hắn, chỉ cao ngạo hừ một tiếng, tỏ vẻ kinh thường, còn liếc mắt người này một cái.

Thật sự là liếc theo bản năng thôi.

Hành vi này của một cường giả có tu vi cao hơn là rất bình thường!

Tu vi của ta cao hơn ngươi, vô thức liếc mắt nhìn ngươi, thì làm sao? Ai dám có ý kiến?

Nhưng mà, vị tu giả Ngự Thần kia lại gây sự, ngẩng đầu lên hỏi đầy đe dọa: “Ngươi nhìn gì?!”

Cao thủ Quy Huyền hỏi ngược lại theo bản năng: “Nhìn ngươi thì sao nào?!”

Người này nói: “Có gan, ngươi liếc lại thêm cái nữa xem?!”

Cao thủ Quy Huyền: “Thử thì thử!”

Sau đó hắn thực sự lại liếc thêm một cái.

Sau đó gã cao thủ Ngự Thần này không nói thêm câu gì nữa, xông thẳng tới tự bạo!

Đó là thiêu đốt thọ nguyên, thiêu đốt thần hồn, thiêu đốt linh hồn, thiêu đốt ý thức, thiêu đốt tu vi, thiêu đốt tinh hồn, thiêu đốt tất cả mọi thứ, hắn vứt bỏ mọi thứ, dùng phương thức cực đoan nhất, ôm chặt lấy vị cao thủ Quy Huyền kia, ầm ầm nổ tung!

Cao thủ Quy Huyền vênh váo hống hách kia bị nổ thành nát bét ngay tại chỗ!

Tuy vị cao thủ Quy Huyền kia không chết, tu vi thật của hắn hơn vị tu giả Ngự Thần kia quá nhiều, cho nên dù tai họa sát nách, cho dù thân thể bị phế đi, nhưng cuối cùng vẫn còn sống.

Nhưng hắn cũng vì vậy mà phải trả cái giá đắt, sau vụ tự bạo bất ngờ này, hắn bị nổ thành tàn tật, bị thương tới căn bản, hơn nữa còn là loại vết thương không cách nào trị khỏi…

Vị cao thủ Quy Huyền này chưa khỏi hẳn đã tuyên bố rời khỏi giang hồ, không phải hắn giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, mà là vì hắn sợ hãi, sự sợ hãi toát ra từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn.

“Thế giới này thường có rất nhiều nguy hiểm, rất nhiều biến cố làm người ta không lường trước được. Chỉ là liếc người ta một cái thôi, đã bị người ta xông lên tự bạo… Haizzz, giang hồ đã không còn là giang hồ của trước kia nữa, lệ khí quá nặng!”

Đây là lời cảm khái cuối cùng của người nọ.

Từ đó về sau, thiên hạ giang hồ, ở giang hồ đã không còn nhìn thấy vị cao thủ Quy Huyền kiêu ngạo ương ngạnh giống như con công xoè đuôi năm đó nữa!

Về quy ẩn hoàn toàn luôn —— Một hồi tự bạo kia đã khiến cho hắn cứ nhìn thấy người là sợ, trong lòng hắn sinh ra một sự hoảng hốt, hắn nhìn thấy ai cũng sợ hãi, cũng hoảng hốt!

Mặc kệ nhìn thấy ai, cũng đều không dám nhìn người ta —— Di chứng này đã nghiêm trọng tới một mức độ nhất định.

Ngay cả động thủ cũng không dám, không về ở ẩn thì còn làm gì được nữa?

Đây là hậu quả của việc liếc mắt nhìn người lung tung, nghiêm trọng như vậy đấy!

Cho nên, lão đại của Hoàng Tuyền Tam Quỷ Điếu Tử Quỷ vừa nhìn thấy bà lão này, khí tức quen thuộc này, lập tức làm hắn nhớ tới những hồi ức xa xăm trong lòng.

Sau đó, phản ứng của hắn, giống hệt như người bình thường nhìn thấy một viên đạt hạt nhân đã mở chốt bảo hiểm!

Chạy nhanh!

Chạy cấp tốc!

Hắn không những chạy, còn dặn dò cả hai người anh em: “Tuyệt đối không được nhìn về phía bà lão đó! Đừng có nhìn! Chán sống sao?”

“…” Yểm Tử Quỷ và Ngã Tử Quỷ chạy theo lão đại mà chẳng hiểu ra sao, còn tưởng gặp phải cao thủ tuyệt thế ẩn mình nào đó... Chạy một mạch mấy ngày liền.

Ngay cả nói cũng không dám nói.

Hình tượng của bà lão đó trong lòng hai người nhất thời trở nên cao lớn hẳn lên, cao không thể chạm tới, có đức hạnh cao quý...

Rốt cuộc là cao thủ ra sao, lại có thể dọa cho lão đại uy vũ bá đạo sợ thành như vậy?...

……

“Grào!!”

Ở nơi xa xôi trong rừng rậm Tinh Thú, một tiếng rống dữ dội vang lên, trong tiếng rống đó chứa đầy cảm xúc thô bạo, nó xé rách đám mây trên không.

Một luồng tinh thần lực được tản ra trong chớp mắt sau tiếng gầm thét này, khu vực trong phạm vi ba ngàn dặm, ai cũng đều có thể nghe được rõ ràng tin tức mà luồng tinh thần lực kia truyền lại: “Nhân loại, vì sao muốn tới xâm phạm lãnh địa của Bồn Vương!”

Trong nháy mắt một ít Võ giả tu vi khá thấp, sau khi cảm ứng được luồng tinh thần lực này, sắc mặt ai nấy đều trở nên trắng bệch.

Đây là Tinh Thú cấp Vương, là Tinh Thú cấp Vương có đủ thần thức để giao lưu với con người!

Chỉ mới một hồi như vậy, đã vớ phải...

Một âm thanh buồn rười rượi nói: “Hổ Vương chớ giận, bọn ta tới đây chỉ vì đuổi bắt đào phạm! Đợi khi bắt được đào phạm, bọn ta sẽ rời khỏi ngay, tuyệt đối không dám mạo phạm tới Hổ uy, mong hãy thông cảm.”

“Grào! ~~~”

Hổ vương cực kỳ giận dữ: “Giảo biện! Tên đào phạm nào dám đến lãnh địa của bổn vương? Cút ngay lập tức, nếu không đừng trách bổn vương đại khai sát giới, sinh linh đồ thán!”

“Hổ Vương bớt giận, bọn ta sẽ đi đường vòng…”

Vẫn là giọng âm u đó.

Ngay sau đó, hắn dẫn người đi về một hướng khác... Nhưng mà, vừa mới đi được mấy trăm dặm...

Ở bên kia, đã có một tia sét giáng từ trên trời xuống, nó bổ vào đỉnh đầu một gã tu giả Hóa Vân cảnh, gã đó biến thành đống than cốc ngay tại chỗ!

m thanh ầm ầm làm chấn động cả dãy núi Tinh Mang!

Ngay sau đó, một tiếng xì xì vang lên và một luồng gió tanh cách mấy trăm dặm cũng đã ngửi thấy.

Theo sát sau đó là một luồng tinh thần lực truyền âm khác: “Con hổ đen đó các ngươi không chọc được, thì lại tới chọc bổn vương sao?”

Lần này lên tiếng là Thiên Tinh Xà Vương, cũng là Tinh Thú cấp Vương bên trong rừng rậm Tinh Thú!

Bình Luận (0)
Comment