Trên bầu trời cao xa, đột nhiên xuất hiện một đuôi rắn rất lớn, giống như một chiếc roi dài quất tới, nhưng đuôi rắn vung ra cũng dài tới bảy tám trượng, lóe lên trên không trung trong chớp mắt, lại có thêm hai tia chớp nữa từ trên mây rơi xuống!
Hai tiểu đội tu giả Anh Biến cảnh đã biến thành mười mấy thi thể bị cháy sém trong nháy mắt.
Tất cả mọi người ngay lập tức chuyển phương hướng lần nữa, động tác tìm kiếm lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn, sợ lại chọc phải cỗ máy giết chóc này.
Khu vực này, thật là quá nguy hiểm!
Tinh Thú cấp Vương không những không có tính kiến nhẫn, mà còn đang yên đang lành bỗng ra tay tàn nhẫn!
Ai cũng đều tức giận mắng ở trong lòng.
Cái tên Tả Tiểu Đa này, chạy loạn làm cái gì?
Chạy tới dãy núi Tinh Mang, thế thì chẳng phải là đang gây rắc rối cho bọn ta sao? Trực tiếp đánh một trận ở bên ngoài, rồi bị bọn ta chặt đầu không tốt à?
Dứt khoát vậy có được hơn không!
……
Trong rừng rậm.
Một con hổ đen nhánh cả người, ít nhất cũng cao bằng tòa nhà ba tầng, ánh sáng rực rỡ của da lông khắp người giống như bị bao phủ trong một màn sương đen, nó nằm yên trong một cái động lớn, nhìn kỹ bên ngoài cũng không có biểu hiện tức giận gì, chỉ có vẻ mặt hơi sốt ruột.
Mà ngay trước mặt nó, trên một mảnh đất trống, vốn là nơi có cỏ cây, giờ phút này lại không còn chút gì, sạch sẽ, chỉ thấy có một tia sáng cực kỳ sáng rọi loáng thoáng mơ hồ, đang bắt đầu thẩm thấu từ mặt đất ra bên ngoài từng chút một.
Đôi mắt to của con hổ đen nhìn vùng ánh sáng rực rỡ kia, sự khát vọng, thèm tới chảy nước miếng hiện lên trên vẻ mặt nó, nhưng sự căng thẳng vẫn nhiều hơn.
Nhân loại đáng chết!!
Thiên Hổ Nguyệt Hoa Cao này, ngày mà nó khai quật hiện thế sắp tới rồi, sao lại có nhiều người tới như vậy!
Cái gì mà đuổi bắt đào phạm, tưởng ông đây ngu sao?
Tên đào phạm nào đáng giá huy động nhiều nhân lực như vậy, trong đó có không ít tu giả Ngự Thần, thậm chí còn có cường giả trình độ cao hơn!
Chẳng nhẽ… Chẳng nhẽ bọn họ lại cướp bảo bối với ông đây?
Vừa nghĩ đến đây, sát khí của Hổ Vương đột nhiên nổi lên, khó có thể áp chế!
Hổ Vương thực sự rất tức giận, từ sau một lần trùng hợp, sau khi nó phát hiện Thiên Hổ Nguyệt Hoa Cao này, thì nó đã canh giữ ở chỗ này ba ngàn bảy trăm năm rồi!
Cũng chỉ vì nuốt trọn nó khi nó tới đã tới lúc trưởng thành, là có thể tiến giai được thêm một bậc, nên nó mới cố kiên trì canh giữ ở chỗ này!
Giờ này khắc này, đám nhân loại đáng chết này lại muốn tới phá hư!
Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì là không nhịn được nữa!
Trong mắt Hổ vương tràn đầy lệ khí, cái đuôi to có đường khoảng hai mét vung qua vung lại, cánh ở hai bên sườn chậm rãi giương ra, một loạt cánh giống như mười mét trường kiếm, lập loè chói mắt sắc nhọn, hàn quang lập loè, cướp hồn đoạt phách.
Mặc kệ là ai, cũng đều đừng nghĩ cướp được Thiên Hổ Bạch Nguyệt Cao từ trong miệng bổn tọa!
Chỉ cần nuốt Thiên Hổ Bạch Nguyệt Cao này, ta có thể thức tỉnh được huyết mạch Thiên Hổ, thực lực sẽ tăng vọt lên, đạt tới trình độ Đại Yêu trong truyền thuyết!
Truyền thừa Thiên Hổ, sẽ mở ra với ta sau khi huyết mạch thức tỉnh!
Haizzz, những ngày tháng tốt đẹp Yêu tộc độc bá thiên hạ đó, không duyên pháp nào bắt kịp được!
Nghe nói khi đó, cả Thiên Đình đều là do Yêu tộc chúng ta lập lên…
Những năm tháng huy hoàng đó… Các tổ tiên hùng mạnh ơi.
Rốt cuộc các ngươi mang đại lục Yêu Minh đi đâu rồi?
Có biết những con cháu đời sau như chúng ta, sống trên đại lục này rất gian khổ không…
Hổ Vương rơi vào suy nghĩ sâu xa bắt đầu thấy sầu muộn, càng muốn trở về với ôm ấp của tổ tiên, trở về dưới sự che chở của đại năng Yêu tộc…
Đó là những ngày tháng khiến hổ hướng về biết bao…
Cũng bởi vậy, niềm khát cầu với Thiên Hổ Nguyệt Hoa Cao cũng càng thêm tràn đầy. Dẫu sao thì đây có lẽ là lần lột xác duy nhất, phương pháp duy nhất đi tìm đại năng Yêu tộc.
……
Mà ở nơi xa xa bên kia dãy núi, trong khu rừng thưa thớt, có hai con quái vật khổng lồ đang từ từ hạ xuống, chạy rón ra rón rén về phía dãy núi Tinh Mang.
Đó là hai con hổ, hai con Kiếm Sí Hổ.
Nhưng hai con Kiếm Sí Hổ này, không có chút oai phong nào, mình đầy thương tích, nhuộm đẫm máu tươi, rất rõ ràng, hành trình chúng nó tới dãy núi Tinh Mang, cũng không suôn sẻ gì.
Nếu Tả Tiểu Đa ở chỗ này, biết đâu chừng còn có thể nhận ra được, một con Kiếm Sí Hổ trong đó là Hổ mỹ nhân mà hắn biết, còn một con hổ khác, chính là chồng của Hổ mỹ nhân đó.
Hai con Kiếm Sí Hổ hoảng hốt chạy như bay, còn phải che giấu hành tung hết mức có thể, sợ bị người ta phát hiện.
Nếu hai con Kiếm Sí Hổ này nói được, thì tất nhiên sẽ nói là: Quá xui xẻo, thật sự là quá xui xẻo!
Sào huyệt sinh sống bị người ta phá, tất cả đồng tộc đều chết oan chết uổng, may mắn đôi vợ chồng này sau lần ăn nội đan đó, tiêu hóa xong tu vi tăng lên một khoảng lớn, nên mới thoát được một kiếp, sống tạm bợ cho tới nay.
Nếu không, cũng đã biến thành chiến lợi phẩm của con người từ lâu.
Suốt đường liều mạng chạy bừa, làm gì có thời gian mà chọn phương hướng…
“Ngao ô ngao ngao……” (Phía trước là dãy núi Tinh Mang.)
“Ngao ngao a……” (Nghe nói chỉ cần tới được nơi này là an toàn, nơi này có rất nhiều Tinh Thú cao giai tụ tập, chắc chắn sẽ bảo vệ chúng ta.)
“Ngao ngao ngao……” (Chạy nhanh, nói nhảm làm gì!)
“Ngao ô ô ô ngao……” (Bọn nhỏ đều không còn nữa rồi…)
“Ngao ô ô ngao ngao ân hừ ngao……” (Chờ an toàn, hai ta lại sinh mấy đứa.)
“Ngao ô!” (Đồ chết tiệt!)
Hai con hổ bay vọt vào dãy núi Tinh Mang...
“Ngao ngao nga?” (Hình như là hơi thở của đồng loại?)
“Ngao ngao ân ân ngao ô a hắc?” (Ta cũng cảm giác được, rất mạnh.)
“Ngao ngao nôn rống!” (Mau chạy qua đó đi, tiền bối, vợ chồng bọn ta tới đây!)
……