Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1059 - Chương 1060: Thật Ngứa Ngáy

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1060: Thật ngứa ngáy

Căn xúc tu của con rết lớn vừa động đậy đã trói gọn bốn người ngày lại, bốn người này đã sắp chết, làm gì còn tí sức mạnh nào.

Cái gọi là xung phong ban nãy, chẳng qua là vì biết rõ không còn hy vọng, lại không muốn mất mặt trước bao người, nên mới tự tìm đường chết càng nhanh hơn thôi!

Bị hai cái xúc tu trói chặt, con rết lớn nhét bọn họ vào miệng, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, bốn người họ đã bị cắn đứt thành hai đoạn!

Sau đó lại bị con rết phun ra, nhưng bốn người đã chết không thể chết hơn!

Sau đó, con rết khổng lồ đứng thẳng người, xoay đầu, ánh mắt lạnh lùng tiếp tục nhìn về phía bên này.

Điếu Tử Quỷ và Yểm Tử Quỷ lòng đau như cắt, nhắm hai mắt lại.

Lão tam đã chết!

Chết rất thê thảm, thậm chí là xác cũng không nhặt được!

Con rết không đi, nó còn ở bên kia diễu võ dương oai.

Bọn họ cũng chỉ có thể đứng từ xa nhìn lại...

Thấy bốn người bọn họ chết, mà Tả Tiểu Đa chắc chắn không ở gần đây, có rất nhiều người bỏ đi.

Qua một lúc sau, Diệp Trường Thanh vung tay lên, đoàn người Cao Võ Tiềm Long cũng quay người ngay ngắn, muốn rời đi.

Lúc sắp đi Văn Hành Thiên còn không quên chào hỏi một tiếng: “Điếu Tử Quỷ, anh em của ngươi chết rồi, ngươi cũng đừng quên nhặt xác cho hắn nhé. Ta nói cho ngươi biết này, ngươi trơ mắt nhìn em ngươi chết thì cũng thôi, đối thủ mạnh hơn ngươi, không thể làm gì được, nhưng nếu ngay cả chuyện nhặt xác mà ngươi cũng không làm được, ta sẽ khinh ngươi sát đất, đương nhiên, từ trước nay ta cũng chưa coi trọng ngươi bao giờ!”

Văn Hành Thiên cười ha ha: “Điếu Tử Quỷ! Nếu ngươi không dám đi nhặt xác cho em ngươi, ta sẽ khinh thường ngươi hơn! Nhưng mà ta tin ngươi, ngươi sẽ khiến ta càng khinh ngươi hơn!”

Điếu Tử Quỷ phun ra một búng máu, khóe mắt sắp rách ra, thở dốc ồ ồ.

Hắn thật sự cảm giác được, gan của hắn bị tức sưng lên rồi!

Trong thiên hạ, sao lại có người đê tiện như vậy!

Tên Văn Hành Thiên này, quả thực là không dứt…

Ý của Văn Hành Thiên, là nói thấy người đã chết rồi, mà hắn lại không dám nhặt xác cho Ngã Tử Quỷ!

Nhưng chính hắn... Hình như cũng không dám đi nhặt thật...

Yểm Tử Quỷ ngẩng cổ nhìn phương xa, Ngã Tử Quỷ đã thành thi thể bị cắn đứt thành hai đoạn, không còn động đậy, ánh mắt chứa đầy đau xót: “Lão đại, làm sao bây giờ? Không nhặt xác cho lão tam thật sao?”

Điếu Tử Quỷ suýt nữa lại hộc máu: “Có con rết kia ở đó, nhặt xác thế nào được? Qua đó để chết chung một chỗ sao?”

Yểm Tử Quỷ do dự trong chốc lát, lại nói: “Vậy chúng ta chờ một lát, đợi con rết đó đi rồi... Chúng ta lại đi qua đó?”

Hiển nhiên, Yểm Tử Quỷ không muốn phải mang cái tội danh “không muốn nhặt xác cho anh em” này.

Nói đi cũng phải nói lại, ai lại muốn mang cái thanh danh đó chứ?

“Không kịp rồi… lão Tam trúng độc quá nặng, bây giờ khí vụn thần tiêu, thi thể sẽ càng nhanh chóng hóa thành mủ, chúng ta đành chịu…” Điếu Tử Quỷ thở dài ủ ê.

Nói xong thì vỗ vỗ vai Yểm Tử Quỷ, buộc hắn quay người đi.

Phía xa sau lưng.

Một tràng cười dài: “Ha ha ha ha ha, Hoàng Tuyền Tam Quỷ mất đi một, lão đại Điếu Tử Quỷ và lão nhị Yểm Tử Quỷ lại không mang thi thể hắn đi… Giang hồ ơi giang hồ, haizzz… một lời khó nói hết. Các vị, sau này muốn kết bái anh em với người ngươi khác nhớ đừng tìm người như thế này…”

Phụt!

Cuối cùng Điếu Tử Quỷ phun ra một ngụm máu.

Hai mắt phun lửa nhìn về phía xa!

Ông đây khó hiểu, ngươi vẫn chưa xong à? Ngươi nói trước mặt không đủ? Đi mấy mươi dặm rồi vẫn ở đó lảm nhảm?

Văn Hành Thiên, mẹ nó chứ, ngươi đúng là đồ đàn bà!

Đậu móa!

Đám người Cao Võ Tiềm Long vẫn đi ra hai trăm dặm, Văn Hành Thiên Vẫn cười lớn.

Vẻ mặt mấy người khác đều vặn vẹo.

Nói mấy câu là xong rồi chứ nhỉ.

Sao vẫn chưa xong nữa!

Nói ra mọi người ai cũng quen nêu gương tốt cho mọi người, cũng quen lên mặt dạy đời, thường quý trọng danh dự, ra vẻ đạo mạo theo quán tính, thật sự không quen lắm với Văn Hành Thiên bây giờ!

Nhưng đáng nói nhất là Diệp Trường Thanh lại hiếm khi không khuyên can.

Vì hắn biết Văn Hành Thiên đang dùng loại phương pháp này nói với Tả Tiểu Đa: “Bọn ta đến rồi, rất nhiều người đến.”

Nếu hắn không chống đỡ được thì đến dựa vào đây.

Nhưng lòng Diệp Trường Thanh bây giờ chỉ có một mảng nặng nề.

Nhưng chuyện Ngô Công Cốc lần này tụ tập đến mấy nghìn người.

Mà luồng sức mạnh này, nhân lực mình mang theo bây giờ không phải đối thủ!

Tả Tiểu Đa không hiện thân thì thôi, không có lý do không dám ra tay với Cao Võ Tiềm Long.

Nhưng nếu Tả Tiểu Đa hiện thân thì sẽ cho bọn họ lý do ra tay!

Không hiện thân thì người giang hồ đối mặt với cơ quan quốc gia.

Sau khi hiện thân thì biến thành thợ săn đối mặt với con mồi và kẻ bảo vệ con mồi!

Đừng bao giờ xem thường tầng ý niệm thay đổi này.

Người trước có thể lật tung cả đại lục truy bắt tất cả người tham chiến, mà người sau cùng lắm chỉ bắt kẻ giết người thôi!

Chúng hoàn toàn khác hẳn nhau!

“Không được phân tán nhân lực, tránh bị tiêu diệt từng bộ phận!”

Diệp Trường Thanh thấp giọng nhắc nhở.

“Nếu thật sự đến lúc nguy cấp, một người uống Bách Bội Đan rồi dẫn Tả Tiểu Đa chạy đi. Với lại… cuộc chiến này ít nhất cũng phải có mấy người liều mình tự bạo, ngăn chặn truy binh!”

Mặt tất cả mọi người đều không cảm xúc, khẽ gật đầu, cứ như chẳng thấy ngạc nhiên gì.

Đối với điều này, sau khi thấy đội hình ngày hôm nay, trong lòng mọi người đều có chuẩn bị, trong lòng có tính toán.

Cùng lắm là chết thôi, có gì ghê gớm đâu.

So với những đồng bào vùi xương nơi sa trường năm đó, bọn họ sống lâu hơn nhiều, cũng biết đủ rồi.

Lúc Tả Tiểu Đa chui ra từ Diệt Không Tháp lần nữa đã là buổi tối rồi, với lại còn nén xong chân nguyên lần thứ hai mới ra.

Đương nhiên trước khi ra, hắn có cử Tiểu Long thăm dò trước một phen, thật sự an toàn mới ra.

“Sao rồi?”

“Chết cả rồi.”

Tiểu Long vẫy đuôi: “Bảy mươi sáu người đuổi đến trước đó đều chết sạch rồi, tất cả đều bị con rết kia giết cả rồi!”

Tả Tiểu Đa trợn trắng mắt: “Ta không nói cái này, ta nói… Bảy mươi sáu người chết hết, nhưng nhẫn không gian của bọn họ thì sao?”

Bình Luận (0)
Comment