Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1062 - Chương 1063: Con Rắn Đáng Ghét (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1063: Con rắn đáng ghét (2)

Tả Tiểu Đa rất thận trọng.

“Có bột mới gột nên hồ.”

Tả Tiểu Đa nghiêm túc xoắn sợi tơ, xác nhận mỗi sợi đều mảnh và dẻo dai.

“Đừng ngại rườm rà cũng đừng ngại nhiều, bên kia có một Đại Yêu Vương, tùy tiện thổi một cái mấy sợi tơ này có thể đi đời nhà ma.”

“Nên chúng ta phải xoắn thêm mấy cái, phòng lúc cấp bách.”

“Không thể nóng vội, bên kia có bảy mươi sáu cái nhẫn không gian, trong bảy mươi sáu cái nhẫn không gian có giá trị cực kỳ lớn, hầu hết mấy tu giả Ngự Thần kia có xuất thân cực kỳ to!”

Sắc mặt Tả Tiểu Đa nghiêm túc, giọng cũng nghiêm túc.

Tiểu Long hơi mông lung nói: “Lão đại, ngươi… đang nói chuyện với ai vậy?”

Dáng vẻ thuyết phục người khác, nhưng ta không cần ngươi thuyết phục!

“Nói chuyện với bản thân ta, chứ ngươi nghĩ với ai?”

Vẻ mặt Tả Tiểu Đa buồn bực: “Ngươi thử xem, tháo mấy áo len sợi, sau đó nối liền hơn một trăm sợi hơn một trăm mét, ngươi thử xem có rườm ra không… mẹ nó!”

“Nếu không phải ta vẫn luôn làm cho bản thân mình bình tĩnh lại, tận tình khuyên bảo thuyết phục, hiểu lý, xúc động, dụ lơi, uy hiếp… ta đã không làm lâu rồi, đây là chuyện mà con người làm sao?”

Tả Tiểu Đa ngửa mặt nhìn trời thở dài: “Đây thật sự không phải chuyện người làm mà! Sao ta không chuẩn bị một ít tơ tằm tự nhiên, tơ tằm băng, tơ tằm mềm… tuy tiện chuẩn bị mấy loại cũng không cần vặt vãnh như thế này!”

Nói xong trưng ra vẻ khổ sở, thất tình lên mặt.

“Nói không chừng không cần nhiều như vậy, một sợi có thể lấy lại rồi.” Tiểu Long an ủi.

“Nhưng nếu không thể thì sao? Nếu vì thiếu một sợi, thiếu một cái nửa cái nhẫn không gian… thì ta sẽ không ngủ được, ta sẽ đau lòng chết mất.”

Tả Tiểu Đa nghiêm mặt nói: “Nghĩ xem, nghĩ mấy cái nhẫn có giá trị liên thành kia nằm trơ trọi trong bùn như vậy, không ai biết nội hàm phong phú của nó… Ta nghĩ nó không đáng, cảm thấy tủi thân, xót xa, đau lòng, không đành lòng thay nói!”

Tiểu Long không nói gì.

Đây vốn là tâm tư của kẻ mê tiền, cạn lời, thật sự sa mạc lời, tùy hắn vậy!

“Con rết kia đi chưa?”

“Đi rồi, xác nhận ba lần rồi.”

“Vậy chúng ta cũng đi! Xuất phát thôi!”

Tả Tiểu Đa hào hứng chuẩn bị xuất phát.

Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người đều không dám lỗ mãng đi qua, dù hai người còn lại trong Hoàng Tuyền Tam Quỷ có lòng muốn hốt xác cho Ngã Tử Quỷ cũng không dám qua.

Ngược lại cũng chính là lúc tính cảnh giác của con rết kia thấp nhất!

Với lại, một mình qua đó, tu vi hơi thấp, nhưng sẽ không gợi lên lửa giận và hứng thú của con rết kia đâu nhỉ?

Vẫn là đường hầm cũ, Tả Tiểu Đa chui vào cẩn thận từng chút, đi về phía bên kia như chuột đào đất.

Đường hầm đã đào sẵn từ trước, đương nhiên quen việc dễ làm, dù đã bị mìn nổ sập, nền móng vẫn còn, đi lén hai tiếng thì đến đích.

Nghiêm túc mà nói, đường hầm đã sụt không những không ảnh hưởng đến Tả Tiểu Đa mà còn tiện hơn.

Tất cả đang đang tán loạn trong đất, loi nhoi lăn lốc lên trên.

Cơ thể mềm mại quẹo tới quẹo lui, linh hoạt chính là một con rắn đang lún dưới đất, chầm chậm lại kiên trì không biết mệt bò lên trên, tranh thủ một chút gió thu kia.

Khoảng cách từ dưới đất bò lên trên, thậm chí Tả Tiểu Đa còn chậm hơn lúc đến, mất bốn tiếng.

Cuối cùng mới đến vị trí cách bên ngoài trượng.

Trên đầu toàn là đất xốp mới sụp lúc nãy, Tả Tiểu Đa thở hổn hển từng ngụm, suy cho cùng cũng hoạt động sáu tiếng, may mà lưng khỏe, nếu không sao chống đỡ nổi?

Trên mặt đất, trong đất hay bên ngoài, từng chiếc từng chiếc nhẫn không gian lóe lóe sáng.

Còn xác người… Do chịu tác dụng độc mạnh của con rết lại qua khoảng thời gian dài như vậy đã hóa thành nước bẩn biến mất.

Dưới vách núi.

Con rết ngẩng đầu, mắt lạnh lùng vô đầy vẻ bực bội.

Lại có một con bò sát đến.

Thấy quỹ đạo hoạt động vậy, hình như một con rắn… Quỹ đạo hoạt động tương tự thói quen của mình.

Rất muốn không để ý đến.

Nhưng cái thứ kia loi nhoi loi nhoi, sao chưa xong nữa? Tốc độ của Xà tộc các ngươi nào chậm như vậy?

Quả thật là đồ vô dụng!

Bò chậm như vậy, sống có ý nghĩa gì nữa?

Một cái râu đánh lên đất một phát.

Mặt đất đột nhiên rung động ầm ầm.

Con rắn nhỏ đáng ghét kia đột nhiên dừng động tác, hình như bị mình dọa dừng.

Nhưng chỉ qua tầm mười phút… Con rắt kia lại bắt đầu hoạt động… loi nhoi, loi nhoi…

Ầm!

Lại một roi nữa!

Lại im re rồi.

Qua một lúc… lại bắt đầu rồi!

Đến lần thứ ba, hình như Rết Yêu Vương bị làm cho tức giận rồi.

Rết Vương tức đến bật cười.

Ngươi chưa xong nữa, sao ngươi kiên trì vậy?

Được rồi được rồi, hay là để ngươi ra đi.

Nhưng sao nghĩ đến thì con rắn xấu xí đáng ghét này loi nhoi sắp đến mặt đất ngừng lại rồi!

Được, vậy ngươi ngừng lại đi.

Hơn nửa tiếng không có động tĩnh, Rết Vương bị phiền quá cũng lười để ý đến nó.

Mà lúc này, một sợi tơ mảnh im lặng xuất hiện trên mặt đất, chầm chậm di chuyển một mạch về phía chiếc nhẫn không gian tràn lan gần nhất, cả quá trình vô cùng im lặng, như ẩn đi dấu vết.

Rết Vương gối đầu lên người chợp mắt cũng hoàn toàn không có cảm giác gì: Quả thật động tĩnh quá nhỏ!

Cuối cùng sợi tơ đến nơi, chầm chậm quấn vào, quấn vào một chiếc nhẫn không gian trong đất.

Sau đó… chầm chậm thu về.

Vèo.

Vèo vèo…

Rết Vương ngẩng đầu lắc lắc cổ xong lại cúi xuống…

Tả Tiểu Đa tập trung tinh thần kéo về, rất hăng hái, đó là cảm giác tinh tế câu được con cá lớn, tay rất vững vàng, không hề thờ ơ, nhưng trong lòng lại run lên, ánh mắt đầy căng thẳng…

Gần rồi, gần hơn rồi… con rết không có động tĩnh!

Ba mươi mét nữa...

Hai mươi mét nữa…

Mười mét…

Ầm!

Dây đứt rồi!

Chiếc nhẫn nằm trơ trọi ở chỗ cách hơn mười mét, đầu ngón chân con rết lớn đánh rất chuẩn, làm chiếc nhẫn dùng lại ngoài mươi mét!

Cả người Tả Tiểu Đa đổ mồ hôi lạnh!

Đậu móa, náo loạn gì đây?

Đây là… bị phát hiện rồi?

Đây mới là cái đầu tiên, bị phát hiện rồi… thì sao mà làm!

Chẳng lẽ phải từ bỏ?

Cả buổi trời Tả Tiểu Đa không dám nhúc nhích, chỉ sợ giây tiếp theo sẽ bị móng vuốt sắc bén chộp đến, vậy là mạng nhỏ cũng toang luôn!

Sau cả tiếng đồng hồ, con rết không nhúc nhích.

Trời đã sáng rồi, người có tâm trí mê tiền như Tả Tiểu Đa không cam lòng lại dùng một sợi tơ nữa, một mạch kéo dài về chỗ hơn mười mét… bên này vừa quấn lấy chiếc nhẫn, ầm, lại đứt rồi!

Mẹ nó!

Tả Tiểu Đa bực mình rồi!

Ngươi giỏi lắm!

Bình Luận (0)
Comment