Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1069 - Chương 1070: Chiếc Nhẫn Đâu Rồi?

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1070: Chiếc nhẫn đâu rồi?

Bốn người bàn tính trước nhưng cũng không làm bậy, im lặng chờ cơ hội ra tay.

Lúc này Tả Tiểu Đa lại bắt đầu xoắn dây thừng.

Bên kia hết dây thừng rồi, Rết Vương cũng bế tắc, chỉ có thể trơ mắt nhìn và đợi, từ lần đầu tiên tiếu dây thừng, bắt đầu xoắn dây thừng, nó đã bắt đầu dùng thần thức nhìn con chuột lớn Tả Tiểu Đa, ở chỗ bảy tám mét dưới đất, tháo ra từ một cái thứ gì đó nhỏ nhỏ lông lá, từng chút từng chút một kéo ra từng sợi tơ.

Càng nhìn càng cảm thấy cái thứ lông lá kia vô cùng kỳ diệu, lại có thể kéo từ trên mặt nhiều sợi như vậy, có một đống lớn, quả là đồ tốt.

Thật muốn thứ lông lá kia…

Ánh mắt Rết Vương lấp lánh, tập trung tinh thần.

Mà khi Rết Vương hết sức chăm chú vào Tả Tiểu Đa ở bên này thì trên bầu trời lại xuất hiện tiếng gào thét xuyên trời.

m thanh lần này thê lương, kịch liệt.

Ba bóng người đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, cùng với đó còn có ba đường kiếm quang, cùng nhau tung bay sáng lấp lánh.

Uy thế của ba kiếm ngang tàng, lập tức hóa thành ba con Kim Long, lắc đầu vẩy đuôi gào thét đến gần con rết khổng lồ.

Ba người vừa ra tay đã trực tiếp có uy thế long trời lở đất, kinh động lòng người.

Kim Long Kiếm!

Diệp Trường Thanh nằm sấp chờ đợi ở một bên suýt chút nữa ngạc nhiên kêu lên!

Kim Long Kiếm!

Lại có thể là Kim Long Kiếm!

Nhiều năm về trước khi bản thân ra ngoài làm việc chính là gặp phải bốn người này vây đánh, lần đó đối phương đã bày trận sẵn, bao vây bản thân ở trong trận phát không thể thoát ra được, sau đó bốn người quấn lấy bản thân chém giết lẫn nhau, một mực đánh đến ba ngày ba đêm!

Cuối cùng cả hai bên đều bị thua thiệt.

Mà cũng bắt đầu từ sau lần đấy, tâm mạch của bản thân bị thương nghiêm trọng, từ đó đến nay tu vi cả người đã ngừng không thể phát triển nữa.

Kim Long Kiếm, Tứ Long Tỏa Tâm, Thiên Mạch Thủ, Nhất Chưởng Đan Điền, quả thật là sắc bén độc địa!

Lần đó, cũng có thể nói là từ thời kì hưng thịnh dần dần bắt đầu xuống dốc của Cao Võ Tiềm Long!

Những năm gần đây có vô số lần Diệp Trường Thanh giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, cứ mơ thấy cảnh tượng chiến đấu kịch liệt, toàn thân bốn con Kim Long quay cuồng, ánh kiếm khắp nơi xông đến trong trận chiến quyết liệt đó!

Và... Một chưởng đột nhiên xuất hiện kia, một chưởng trấn áp đan điền, chấn thương tâm mạch!

Rõ ràng bản thân nhìn thấy dáng vẻ của một chưởng đó, đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh, nếu như chỉ nhìn thấy đầu ngón tay không ấy thì suýt nữa sẽ nghĩ đấy là ngón tay của con gái.

Bàn tay của cánh tay đấy rất dày, rất rộng lớn, vùng mép của ngón tay út có một nốt ruồi màu đen!

Đấy là cơn ác mộng mà Diệp Trường Thanh nghiến răng căm ghét!

Bây giờ lại có thể gặp lại tại đây!

Kẻ thù gặp nhau, càng thêm tức giận!

Trong lúc nhất thời, hô hấp của Diệp Trường Thanh trở nên dồn dập, hai mắt gần như sắp phun ra lửa, nếu không cố đè cơn tức giận xuống thì suýt nữa đã ra tay chiến đấu cùng.

“Sao vậy? Lão đại?” Văn Hành Thiên nhạy cảm phát hiện điểm bất thường của Diệp Trường Thanh, lập tức truyền âm.

“Năm đó... Chính là bốn người này... Đã vây đánh một mình ta...”

Diệp Trường Thanh cắn răng nói từng chữ, giống như đứt ruột đứt gan: “Ta sẽ không nhận lầm đâu, chính xác là Kim Long Kiếm kia! Chính là sau trận chiến đấy mà tâm mạch của ta bị thương...”

“Hóa ra là bốn người đấy!”

Ánh mắt của Văn Hành Thiên lập tức hóa thành một thanh kiếm sắc bén, ý nghĩ chiến đấu đột nhiên nổi lên, khát vọng chiến đấu không thua kém gì Diệp Trường Thanh.

“Ở đây chỉ có ba người, có lẽ vẫn còn 1 người ngấp nghé trong bóng tối, giữ sức chờ thời cơ, mục tiêu của bọn hắn có lẽ cũng là đống nhẫn không gian kia, với thực lực của bọn hắn mà nói thì thật sự là nhóm người có hy vọng thành công nhiều nhất ở trước mắt.”

Diệp Trường Thanh nói: “Chúng ta đừng vội ra tay, trước tiên cứ để bọn hắn đánh nhau với con rết một lúc đi đã, xem bọn hắn có thể đọ sức với Rết Vương đến mức độ nào, người ẩn nấp kia có thể đánh đến đúng như dự tính như thế nào.”

“Hiểu rồi.”

Tay Văn Hành Thiên chậm rãi nắm chặt chuôi Đồ Tể Kiếm, thản nhiên nói: “Lần này dù như thế nào cũng không thể để bốn tên cặn bã đó chạy thoát!”

Diệp Trường Thanh nhẹ nhàng nói: “Ngươi nhìn ra gì chưa, có lẽ bây giờ bọn hắn đã muốn rời đi rồi, nếu không thì bọn hắn sẽ không ra tay liều lĩnh cướp những chiếc nhẫn kia đâu.”

“Chắc chắn trước đó bọn hắn đã nhìn thấy ta rồi, kiêng nể sự tồn tại của ta, không dám để lộ thân phận...”

“Bây giờ mạo hiểm ra tay tất nhiên là vì muốn vớt một tấm vé để đi khỏi rồi, cũng là vì sự ra đi hàng loạt của chúng ta trước đây nên bọn hắn nghĩ rằng chúng ta đã đi rất xa, sẽ không nhìn thấy lần ra tay này của bọn hắn, nhưng lại không ngờ rằng mọi chuyện đều có thể xảy ra theo ý trời, ông trời cũng muốn để chúng ta nhìn rõ kẻ thù là ai, đưa thời cơ đến để kết thúc đoạn thù hận trước mắt này!”

“Chuyện bây giờ chúng ta cần làm nhất chính là cần phải nhìn rõ khuôn mặt của bọn hắn, biết rõ bọn hắn là ai là được rồi!”

“Ích kỷ mà nói, thậm chí ta còn hy vọng bọn hắn có thể... Toàn vẹn rời khỏi tay Rết Vương! Nếu như chết tại đây thì quá lợi cho bọn hắn rồi!”

Không trung, Tam Long quanh quẩn, kiếm quang kiếm khí xông trời chiếm đất, ba người giẫm vào hư không vút lên trời cao, triển khai chiến đấu với Rết Vương khổng lồ!

Rất rõ ràng, mặc dù thực lực của ba người rất đáng gờm nhưng vẫn bị Rết Vương đẩy vào thế bất lợi.

“Ba tu giả Quy Huyền đỉnh phong phối hợp, hơn nữa còn tâm ý tương thông liên kết cùng đánh có thể tăng lực tấn công lên gấp mấy lần, vậy mà vẫn không phải đối thủ của con rết kia!?”

Văn Hành Thiên nghiêm trọng nói: “Xem ra sức chiến đấu của con rết kia ít nhất cũng phải bằng tu giả Phi Thiên, trước đó đã giữ lại rất nhiều, hoàn toàn chưa dùng hết sức mạnh thật sự, chẳng trách vận dụng sức mạnh bản thân đến mức siêu phàm, có thể tinh tế tỉ mỉ mà thâm thúy kiểm soát uy năng của bản thân, thật sự tuyệt vời.”

“Phi Thiên sao? Sợ rằng không chỉ có như vậy.”

Bình Luận (0)
Comment