Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1068 - Chương 1069: Vẻ Mặt Lờ Mờ (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1069: Vẻ mặt lờ mờ (2)

Sương mù dày đặc tiếp tục bao phủ, ngày càng dày hơn ba đầu.

Diệp Trường Thanh và Văn Hành Thiên công tụ hai mắt, tập trung tinh thần nhìn, sợ bỏ lỡ một tí là không kịp cứu.

Từ đầu đến cuối vẫn luôn yên tĩnh, dường như không có gì…

Nhưng sau khoảng mười phút, Văn Hành Thiên nghiến răng: “Nhìn bên kia kia, bên cạnh đống nhẫn… có cái gì đang động đậy?”

Diệp Trường Thanh vội tập trung tinh thần nhìn.

Chỉ thấy không biết từ bao giờ mà dưới đống nhẫn lấp lánh, xuất hiện thêm một… sợi tơ màu đỏ rất mảnh.

Ừm, thật sự vô cùng mảnh, nếu sợi tơ đỏ thật sự không lóa mắt quá, có thể với nhãn lực của hai người cũng không phát hiện được.

Tuy vết tích sợi dây đỏ không thể kiểm tra, nhưng cẩn thận quan sát vẫn có thể phát hiện nó đang tiến về trước vô cùng linh hoạt, tràn về phía trước…

Sau đó, leo lên đống nhẫn.

Thuần thục quấn lấy một chiếc nhẫn, sau đó… kéo về sau, được kéo thẳng tắp, có thể nhìn rõ ràng rành mạch.

Chiếc nhẫn được cột lại được kéo đi từ từ…

Nó không chút động tĩnh lật lật lăn lăn một mạch trên đất… một mét hai mét, ba mét…

Nhanh chóng kéo ra xa mấy mươi mét.

Mặt Diệp Trường Thanh hoàn toàn xanh mét, nếu không phải kiêng dè hoàn cảnh, đã lập tức ngoác miệng chửi lớn rồi!

Có thể làm ra chuyện như vậy, ngoài Tả Tiểu Đa ra, e rằng trên trời dưới đất không có người thứ hai!

“Đất của Diêm Vương gia ngươi cũng dám vơ vét! Đây không phải trời cao chín xích, đây là mười chín tầng địa ngục đó!”

Trong lòng Diệp Trường Thanh có Thần thú lao ầm ầm như trăm nghìn con cừu.

Thằng nhóc đốn mạt này thật sự không biết sống chết là gì, chỉ cần tiền không cần mạng mà!

Liều mạng chiến lợi, thà chết cũng mê tiền, thật là, thật là!

Thấy chiếc nhẫn chuyển động một mạch… Sau đó, lúc đến vị trí nào đó… ầm một tiếng, dây đứt rồi!

Thế là chiếc nhẫn kia dừng lại ở đó.

Hai người Diệp Trường Thanh chăm chú nhìn, phát hiện bên kia đã dừng tám mươi chín chiếc nhẫn.

Vụ gì đây?

Sao lại đứt rồi?

Sau đó, sau khi dừng một lúc… lại có một sợi tơ màu xanh sẫm im lặng thò ra.

Lúc Diệp Trường Thanh và Văn Hành Thiên nghĩ muốn kéo mấy chiếc kia rất gần, sợi tơ lại lan cả quãng đường, nhanh chóng hướng về phía chiếc nhẫn rất xa to nhất.

Thao tác gì nữa đây?

Bỏ gần tìm xa?

Thấy lại câu được một chiếc nhẫn, sau đó lại kéo về như vừa nãy…

Kết quả, lúc đến vị trí đống nhẫn nhỏ…

Ầm! Dây lại đứt rồi.

Đầu Diệp Trường Thanh và Văn Hành Thiên mơ hồ, không thể hiểu được nội tình bên trong của động tác này. Dường như đây là con rết kia ra tay?

Nhưng mà, đây là đang làm gì?

Sau đó, sau đó lại thấy đống nhẫn nhỏ kia đột nhiên bay lên không, rào rào bay về vị trí ban đầu.

Rơi vào đống nhẫn lớn cách đó hơn trăm mét.

Rơi xuống lạch cạch lạch cạch.

Sau đó, một sợi tơ len lén liều lĩnh thò ra lần nữa, thò ra một mạch…

“...”

Văn Hành Thiên và Diệp Trường Thanh đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt lờ mờ, vẻ mặt không thể tưởng tượng được, vẻ mặt không biết nói sao.

Hai người nằm ở đây xem suốt hai tiếng đồng hồ, sau đó mới hiểu ra, hiểu một chút.

“Đây là đang… chơi?”

Văn Hành Thiên trưng ra vẻ mặt sụp đổ nhìn Diệp Trường Thanh.

Vẻ mặt Diệp Trường Thanh cũng vặn vẹo, suy sụp gật gật đầu: “Hình như vậy, hẳn là vậy.”

“Á đù…”

Quả thật Văn Hành Thiên hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Cái này không cần đoán.

Không phải cái khác, hay ai khác đang chơi cùng Tả Tiểu Đa, chính là con Rết Vương kia: Tả Tiểu Đa kéo qua, sau đó con rết chặt đứt. Lại kéo, lại chặt đứt… Sau đó số lượng tương đối rồi thì Rết Vương chuyển tất cả về!

Sau đó Tả Tiểu Đa tiếp tục… con rết cũng tiếp tục…

Mẹ nó, các ngươi có thấy chán không vậy?

Bọn ta thì lo lắng chết đi sống lại, ngươi ở đây chơi vui vẻ?

Tả Tiểu Đa nước mắt nước mũi bày tỏ: Ông đây đâu muốn chơi với nó đâu…

Trong quá trình kéo suốt hai tiếng, Tả Tiểu Đa không thu được gì, trước sau thành công được ba lần, ba chiếc nhẫn được hắn kéo về, không bị chặt đứt, đó là ý gì?

Không phải con rết phát lương cho hắn chứ?

Nhưng chuyện này thật sự nghĩ kiểu gì cũng không hiểu, không thể lý giải được!

Sao ngươi làm được?

Đừng nói Văn Hành Thiên và Diệp Trường Thanh, thật sự bây giờ, dù là bản thân Tả Tiểu Đa cũng mơ mơ hồ hồ không thể giải thích được chuyện mình “làm được kiểu gì”!

Sao ta làm được?

Ta thật tình không biết!

Nhưng vấn đề lớn nhất lúc này là, ta muốn đi mà không đi được.

Con rết này không cho ta đi!

Tình yêu đối với tiền của ta không giả, nhưng vẫn tiếc cái mạng, ta đã không muốn chơi từ sớm rồi, quá kinh hồn bạt vía, chấn động lòng người, tâm hồn sắp tan vỡ!

Chơi đến nỗi tinh thần ta đều sắp nổ tung rồi!

Hai khía cạnh đều rất mơ hồ, chỉ có mình con rết lúc chơi cảm thấy vui vẻ hạnh phúc…

Lại có bốn người đang im lặng vào khu vực này.

Bọn họ từ hướng khác trốn qua đây, không phát hiện đám người Diệp Trường Thanh, mà Diệp Trường Thanh và Văn Hành Thiên cũng không phát hiện bọn họ.

Ngoài cẩn thận ra thì tu vi của bốn người bọn họ cũng cao cường.

Sau khi bốn người đến một cự ly nhất định thì im lặng nằm xuống… bắt đầu truyền âm bàn bạc.

“Lão đại, chính là đống nhẫn này sao? Mang đi?”

“Đúng vậy.”

“Treo thưởng Tả Tiểu Đa không cần nữa sao? Phần thưởng lớn như thế kia mà!” Một người trong đó chép chép miệng.

“Không cần. Ai mà biết được lão già Diệp Trường Thanh kia lại đích thân đến, hắn đến rồi, chúng ra nào có chỗ ra tay…”

“Năm đó chúng ta đại chiến một trận, bốn người bắt tay ba ngày ba đêm vây hắn trong đại trận, mới miễn cưỡng đánh được chiến tích tâm mạch liên tục… tên này chắc chắn quen thủ đoạn tấn công của chúng ta.Lỡ như bị nhận ra, chúng ta sẽ bị truy nã toàn quốc, kẻ địch của cả thế giới…”

“Vâng, lão đại nói đúng. Chuyện năm đó, thật sự… một tâm bệnh.”

“Không có cách nào, giao tình về giao tình, trách nhiệm là trách nhiệm… chỉ cần không bị nhận ra là được, những cái khác không đáng ngại, tuy vật phẩm thưởng rất tốt, nhưng cũng không cần thiết đối với chúng ta.”

“Ừm, mục tiêu bây giờ hẳn là đống nhẫn trước mắt này, chỉ cần lấy được mấy chiếc nhẫn này đi là có thu hoạch lớn, không uổng chuyến này.”

“Nhưng con rết này cũng không dễ đối phó, may mà không phải cuộc chiến sinh tử, chỉ là lấy mấy chiếc nhẫn, chắc con rết này không đến nỗi không tha thứ.”

“Yên tâm đi lão đại! Làm xong cái này thì đi!”

Bình Luận (0)
Comment