Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1067 - Chương 1068: Vẻ Mặt Lờ Mờ

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1068: Vẻ mặt lờ mờ

Văn Hành Thiên nói kháy lại giao ra mười chiếc nữa, còn lại sông chết cũng không đưa.

“Học sinh lớp một kia của ta, lúc bọn họ tốt nghiệp, không không được cho bọn họ chút kỷ niệm sao…”

Đối diện với Sát tinh như vậy, người săn tiền thưởng trước giờ, cứ thấy người của Cao Võ Tiềm Long là trốn đi.

Không trốn không được, mấy người này cứ thấy người là giết, Cao Võ Tiềm Long vô cùng hung dữ; bây giờ có cơ hội thu gom của cả trắng trợn, sao có thể bỏ qua được?

Xông lên là chiến đấu, không mang theo bất đồng gì!

Nhưng tình hình bây giờ ở đây: Hắn giết ngươi gọi là tiêu diệt!

Nhưng ngươi giết bọn họ chính là phản động! Không nói lý vậy đó!

Nếu Tả Tiểu Đa ra, mọi người có thể chen lên một cách hợp lý, thuận tiện chém giết người của Cao Võ Tiềm Long, đó gọi là tiện thay vì giải thưởng!

Ý nghĩa khác hẳn nhau!

Tên gọi hoàn toàn khác nhau!

Đương nhiên hậu quả cũng hoàn toàn khác nhau!

Điều này, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Nhưng vấn đề quan trọng nhất lúc này chính là… Tả Tiểu Đa không xuất hiện!

Mục tiêu không xuất hiện, không thể đụng đến đám điên này, nếu không ngươi chết vô ích, đối phương chết thì hậu hoạn khôn lường!

Tả Tiểu Đa đang xoắn dây thừng, hiếm khi Rết Vương hào hứng đã chịu cho Tả Tiểu Đa nhàn hạ.

Trước đó cưỡng chế thuyết phục bản thân mình xoắn hơn trăm sợi dây thùng, đã chơi hết rồi, không còn một sợi.

Tuy đồ Tả Tiểu Đa mang đồ ra đủ nhiều, nhưng nhiều như vậy, bây giờ cũng đã bắt đầu phải gỡ những đồ nữ giá cao nhất rồi…

Lại không biết đồ nữ cuối cùng cũng dùng hết thì có thể dùng cái gì nữa…

Tiểu Long buồn tẻ ở gần bên, không biết làm gì, hết đường xoay sở.

Thật sự nó chỉ là đám khí, không có thực thể, không thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tả Tiểu Đa bị con rết giam giữ.

Con rết rất hứng khởi, thậm chí là cảm thấy càng thú vị hơn.

Quan trọng là bây giờ những sợi tơ được dùng có màu sắc khác nhau, sắc điệu cũng nhiều, thoáng chốc vào mắt đương nhiên khác nhau rất lớn.

Sợi này thò ra, quào, tơ trắng. Lại một sợi nữa, quào, tơ hồng! Thêm sợi nữa, quào, tơ vàng… Thật hứng thú, thật hứng thú!

Ầm!

Đứt!

Ầm!

Lại đứt!

Thật đã ghiền hú hú hú…

Trong khoảng thời gian này, có không ít người vẫn thỉnh thoảng xông xuống từ trên không trung, dùng tính mạng để thử, tiếc thay kết quả rất đáng hối hận…

Hai cái râu của con rết, hơn nghìn cái chân, động tác như chớp, không, chắc chắn còn nhanh hơn chớp…

Phụt phụt phụt…

Dám làm bậy, đều ở lại đây hết đi, ngoài năng lực gì?

Thấy người kéo đến ngày càng nhiều, Tả Tiểu Đa càng khóc không ra nước mắt.

Bây giờ, nhẫn mình lấy về đã hơn tám mươi chiếc rồi, hơn cả số lượng bảy mươi sáu chiếc ban đầu, dường như có hơn!

Nhưng đống nhỏ trên mặt đất vẫn không ít, ngược lại còn tăng vọt lên một trăm ba mươi chiếc!

Mẹ nó chứ, đi chém gió người ta cũng không tin: Ta đi câu bảy mươi sáu chiếc nhẫn, sau đó, sau khi đi rồi, ban đầu lén câu ba mươi sáu chiếc, còn lại bốn mươi chiếc… Nhưng lúc ta lén câu được bảy mươi chiếc, lại còn tám mươi chiếc, lúc ta câu được tám mươi mốt chiếc… bây giờ còn lại một trăm ba mươi chiếc…

Phỏng chừng người nghe được đều sẽ hỏi: Giáo viên môn toán của ngươi là ai?

Sao không nhạy cảm với mấy con số như vậy! Dù là giáo viên thể dục dạy cũng không đến nỗi đi xa như vậy chứ?

Con rết chơi đến nghiện rồi, thậm chí rời khỏi vách núi giữ vững, tập trung tất cả lực tinh thần vào bên này.

Ừm, bây giờ đang mai phục trong một cái hố to cách đống nhẫn không xa.

Chơi vui quá đi, ta phải chơi lâu hơn một lúc, chơi cho đã ghiền, chơi cho thỏa thích.

Lúc này lại có bóng người xông đến, tiếng gió ù ù, khí thế mạnh mẽ lạ thường, thân pháp nhanh nhạy, tốc độ trước này chưa từng có.

Con rết vẫn thò một chân giẫm ra ngoài như trước.

Một tiếng nổ ‘ầm’ vang lên, người kia tức giận hét lên một tiếng, cơ thể bị chấn động, bay vút lên không trung mấy trăm trượng, nhưng cho đến giờ, hắn lại người sống duy nhất!

Sau khi chạm phải, cơ thể con rết cũng hơi dừng lại.

Kết quả này khiến Rết Vương kinh ngạc!

Đậu móa!

Đám côn trùng bên kia có cao thủ đến rồi?

Thế là lại giao chiến lần nữa, đã biến thành hai chân cùng thò ra.

Lại ầm một tiếng, người kia lại bay lên lần nữa, nhưng lần này không có rơi xuống, mà đi chẳng quay đầu!

Rõ ràng, tuy thực lực người đến cao, nhưng vẫn không phải đối thủ của Rết Vương, cũng có thể bất cẩn một cái là có thể rơi vào tay Rết Vương, vẫn không có hy vọng lấy được nhẫn không gian dưới đất kia, thức thời rời đi.

Nhưng người vây xem không ai biết vị đại cao thủ này là ai.

Nhưng thấy đối đầu tiêu chuẩn cao như vậy, nhất thời không ai dám lỗ mãng, khung cảnh chợt chìm vào im lặng.

Mà trong khoảng thời gian này Diệp Trường Thanh và Văn Hành Thiên cũng đến gần bên, thấy được lần giao đấu ngắn ngủi, bộc phá, cũng hiểu hơn chút về thực lực khủng khiếp của Rết Vương.

Hai người cũng không dám đến quá gần.

Cố gắng hết sức ẩn thân, hóa thân thành sương mù, theo mặt đất bay về trước, cuối cùng dừng lại trên ngọn đồi nhỏ nhô lên, ngăn cách với bên kia khoảng chừng hai nghìn mét, không dám đi lên phía trước.

Lúc này sương độc cũng bắt đầu bao phủ lần nữa, chiếm lấy mỗi tia không khí, đi về trước nữa, ẩn nấp lâu sẽ không cần chiến đấu gì, đến cả sương độc cũng không chịu được, ẩn một lúc tan rồi…

Hai người cẩn thận nhìn phía trước, một mảng mặt đất rộng rãi âm lãnh ẩm ướt.

Đương nhiên cũng thấy được đống nhẫn không gian như núi nhỏ.

“Ôi trời!” Văn Hành Thiên hít một hơi: “Nhiều vậy!”

Sau đó vận công ngay lập tức, uống một viên Khứ Độc Đan, loại trỏ độc.

Vừa nãy than thở một hơi, đã hít vào không ít độc tố.

Xem ra đoạn thời gian này không ít người không chịu được nhàn rỗi.

Sắc mặt hai người trở nên nghiêm trọng.

Chắc chắn Tả Tiểu Đa đang ở đây rồi!

Điều này vốn chẳng cần nghi ngờ!

Một đống nhẫn không gian lớn như vậy ở đây, sao Tả Tiểu Đa đi được?

Cái thứ hám của này!

Khác biệt cũng chỉ là hình thái tồn tại thế nào mà thôi. Thứ nhất, đã hóa thành bãi nước dơ, để lại nơi này. Thứ hai, đang khỏe mạnh trốn ở đâu đó.

Với sự hiểu biết của hai người về độ gian xảo của Tả Tiểu Đa có thể đoán được, khả năng cái thứ hai cao hơn chút.

Tên nhóc này, lòng mê tiền của mãi mãi không chết, với lại vô cùng ranh ma, nào dễ chết như thế!

Bình Luận (0)
Comment