“Hôm nay có nhiều nhẫn không gian vô chủ bỏ lại đây như vậy, nếu có thể lấy một chiếc thì đúng là một món khổng lồ. Nhưng để lấy một cái phải mang tính mạng bản thân ra cược!”
“Rết Vương này thật sắc bén, hẳn là vây chỗ kẻ thù để đánh chi viện, gậy ông đập lưng ông.” Triển Tiểu Phi rất bội phục.
Văn Hành Thiên hừ một tiếng, nói: “Cái gì mà vây chỗ kẻ thù đánh chi viện, gậy ông đập lưng ông? Triển Tiểu Phi ngươi không có văn hóa! Còn dùng được câu tao nhã vậy? Đây rõ ràng chính là một đống phân ở đó, thu hút một đống ruồi nhặng vo ve bay đến…”
Giá trị võ lực của Triển Tiểu Phi kém xa Văn Hành Thiên, bị mắng té tát cũng không dám hé môi.
Một giáo viên nữ nôn khan một tiếng, cau mày nói: “Nói một đám ruồi nhặng cũng nho nhã hơn ngươi nói, thầy Văn… Ngươi còn không biết ngượng nói Triển Tiểu Phi người ta không nho nhã.”
“Nhưng cục diện này quả thật rất tốt, hơn trăm người bị giết không tốn một binh một lính, dễ như bỡn, trong đó cấp số thu hoạch cực kỳ cao, ngoài Ngã Tử Quỷ của Hoàng Tuyền Tam Quỷ ra, còn có vô số tu giả Ngự Thần … Thật sự là… Vận khí không tồi!”
“Nhưng nói ra thì nhiều nhẫn không gian phía trước như vậy, có mấy ai không động tâm… người săn tiền trên giang hồ này có ai không yêu của? Dù là ta…”
Văn Hành Thiên nói nói, đột nhiên giọng càng ngày càng nhỏ, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, trắng bệch.
Vừa lúc Diệp Trường Thanh quay đầu, đối diện với ánh mắt Văn Hành Thiên, hai người đều thấy trong mắt đối phương có hai từ: “Hỏng bét!”
Nói đến hai chữ “yêu của”, người qua được Tả Tiểu Đa, e rằng không nhiều!
Người khác có thể không biết, nhưng Diệp Trường Thanh và Văn Hành Thiên hiểu rõ Tả Tiểu Đa hơn những người khác, sao lại không biết tính xấu của Tả Tiểu Đa?
Cái tên này đến cả mấy trăm đồng tiền cũng muốn bịp, bây giờ nhẫn không gian bỏ lại một đống lớn bên kia, hắn có thể không đi lấy sao?
Hắn cam lòng rời khỏi sao?
Đó quả thật là chuyện cười!
Nhiều nhẫn không gian như vậy, dù có cột dây thừng vào cổ Tả Tiểu Đa, dùng một trăm nghìn con bò kéo hắn đi hắn cũng sẽ không đi!
Nhưng ở đó vẫn có một con Rết Vương cực kỳ khủng khiếp!
Mặt Diệp Trường Thanh trắng bệch!
Con rết cấp Yêu Vương kia, dù là Diệp Trường Thanh lên cũng là nạp mạng!
Cuối cùng hai người hiểu ra, nếu đổi lại là Lý Thành Long hiểu rõ Tả Tiểu Đa nhất ở đây, vốn không cần đoán, lúc bảy mươi sáu người kia bị dẫn đến, Lý Thành Long đã có thể phản ứng rồi.
Bây giờ nghĩ kỹ lại chỉ thấy càng khủng khiếp hơn, càng đáng sợ hơn.
“Mẹ nó chứ!”
Diệp Trường Thanh nổi xung thiên đột nhiên chỉ Văn Hành Thiên mắng một trận: “Mẹ bà, ngươi dạy ra cái thứ gì vậy hả!”
Văn Hành Thiên cúi đầu, vô cùng tủi thân trong lòng.
Mẹ nó, đây là do ta dạy ra?
Tiên sư nó đây là gia truyền tuyệt học, keo kiệt tan vào máu rồi!
“Đi xem thử!” Diệp Trường Thanh quả quyết.
“Không thể đi hết!”
Văn Hành Thiên vội nói: “Nếu chúng ta đến hết, nhiều người như vậy chắc chắn biết chúng ta có phát hiện gì đó, sau đó suy đoán được bây giờ Tả Tiểu Đa đang ở đâu… Dù tình trạng hắn bây giờ thế nào cũng không thể lộ vị trí của hắn.”
Diệp Trường Thanh nghĩ nghĩ thấy có lý thật.
Thế là tất cả mọi người chia thành mấy nhóm nhỏ: “Mọi người làm như đang chia ra tìm kiếm, tìm kiếm tứ phía. Chú ý, lấy tiếng huýt của ta làm chuẩn, một khi nghe thấy lập tức tập trung đến chỗ con rết.”
“Hiểu rồi.”
Từng đội từng đội chia nhau ra đi.
Hai người Diệp Trường Thanh và Văn Hành Thiên cùng nhóm, bay về phía con rết, sốt ruột như lửa đốt.
Trước đó biết bên kia đã đến cuối giai đoạn, đều nghĩ Tả Tiểu Đa đã rời khỏi nơi thị phi này từ lâu rồi, mọi người đều vội vã phi vào hơn nghìn dặm, giờ lại muốn đi ra, tuyệt không thể thành công trong chốc lát.
Với lại hai người vẫn không thể đi quá vội, trên đường đi còn phải làm ra vẻ lo lắng tìm kiếm…
Hai người bay thẳng một đường, đột nhiên thấy một bóng dáng ở trước mặt, cười ha ha nói: “Diệp huynh… Lâu quá không gặp.”
Diệp Trường Thanh chẳng thèm quan tâm, lướt qua cái vèo với Văn Hành Thiên, ném lại một câu nghiêm túc: “Điền Vô Cương! Mẹ nó ngươi dám theo ông đây, tin ông đây một kiếm bổ đôi ngươi không!”
Lời vừa dứt đã chẳng thấy bóng dáng hai người đâu nữa.
Sau lưng, chỉ còn Điền Vô Cương mặt xanh xanh trắng trắng.
ĐM!
Làm quan là lên mặt, ông đây chỉ ra chào hỏi mà thôi… nhìn lão già ngươi kích động kìa.
Lại mở miệng muốn giết ông đây!
Bà nội ngươi!
Ngươi giỏi, ông đây không đánh được ngươi, vậy đi chỗ khác tìm là được.
Mắng thầm Diệp Trường Thanh đến đảo lộn trời đất, nhưng Điền Vô Cương hành động rất trung thực, hắn rất rõ, bây giờ trong lòng Diệp Trường Thanh đã nổi lửa giận.
Nếu mình đuổi theo, thật sự hắn có thể dùng một kiếm chém chết mình, kiểu không giết thì phí nên chém đại ấy!
Rõ ràng lão này không để sống chết vào trong mắt, nghe nói tâm mạch hắn có vấn đề, đã rất nhiều năm rồi, vốn phải tiếc mạng hơn người khác, nên ít động thủ, nhưng lần này đến đây, trong dãy núi Tinh Mang này, đã dốc toàn lực ra tay mấy lần rồi.
Đến bây giờ đã cơ hơn trăm người bị Diệp Trường Thanh chém chết, giết chóc lặp đi lặp lại có thể so với Rết Vương!
Nói cách khác, nhẫn không gian của hơn một trăm người đều về Cao Võ Tiềm Long, với lại còn có giáo viên khác của Cao Võ Tiềm Long giết kẻ thù… có thể suy ra, Cao Võ Tiềm Long là thế lực thu được nhiều nhất, nói là biển tài nguyên cũng là khiêm tốn!
Mẹ nó, ngươi giỏi lắm, cướp bóc biết bao nhiêu, làm hiệu trưởng gì…
Diệp Trường Thanh và Văn Hành Thiên cứ rêu rao đi một mạch, từ đầu đến cuối không ai dám ngăn lại, có khả năng ngăn thì không muốn gây chuyện không đâu, người không có bản lĩnh đương nhiên không dám ngăn, trái lại, vì Văn Hành Thiên hỏa khí không thuận, trên đường đi nhìn xuống dưới tìm kiếm, rút Đổ Tể Kiếm của mình ra, không quan tâm, không nghĩ ngợi giết một đống, giữa lúc tới tới lui lui giao cho Diệp Trường Thanh ba mươi chiếc nhẫn không gian.
Diệp Trường Thanh không hài lòng: “Giết năm mươi người sao chỉ có ba mươi chiếc nhẫn không gian?”
Văn Hành Thiên suýt hộc máu: “Đây đều là của cá nhân ta! Bây giờ ta giao lên ba mươi chiếc đã rất công tâm rồi! Ta không được giữ lại chút tiền dưỡng lão qua ngày à?”
Diệp Trường Thanh tỏ vẻ ngươi độc thân mười nghìn năm qua ngày gì? Nhanh chóng giao hết ra đây.