Tiếc là ta lo xa cũng lo gần, dù ta chuẩn bị sợi tơ không ít, kéo tới kéo lui hai đêm một ngày bây giờ đã dùng hết một nửa rồi, còn lại chút này có thể duy trì bao lâu?
Thế là…
Tả Tiểu Đa nín thở bình tĩnh, nằm im tại chỗ, sau đó giả bộ tập trung tinh thần, lén lút thò sợi tơ ra, điều khiển linh lực kỳ diệu nhất hướng về phía đống nhẫn cách đó hơn trăm mét…
Sợi tơ di chuyển, kéo dài trườn về trước từng chút từng chút một…
Thấy trò vui lại bắt đầu, vả lại rõ ràng sợi tơ linh hoạt hơn, Rết Vương tỏ vẻ hài lòng.
Cứ như vậy, cứ như vậy tiếp tục xuống.
Thế là híp mắt lại, cơ thể cuộn tròn như ngọn núi nhỏ, dáng vẻ uể oải giống trước đó như thể không thấy. Tác phong hết sức lười biếng…
Sợi tơ kéo được một chiếc như dự tính, bắt đầu kéo về, kéo… kéo kéo kéo…
Đến chỗ mười mét…
Ầm!
Đứt rồi.
Rết Vương phẫn khởi vô cùng rít một tiếng, chính là như vậy, chính là như vậy, lại, lại!
Tả Tiểu Đa bên kia chỉ thấy phiền muộn khó giải thích được, cả buổi không thả lỏng được.
Mẹ nó, quả nhiên là vậy…
Mẹ nó, ta có thể nghe được phấn khởi và vui vẻ trong tiếng rít của ngươi đó!
Tổng cộng bốn tiếng đồng hồ!
Tả Tiểu Đa ở đây lén lút, sau đó bị chặt đứt, trong lúc đó cũng không hẳn không thành công lần nào, thành công hẳn tám lần, nhưng cũng là Rết Vương kia cố ý cho hắn lấy được, dù sao cũng phải cho chút ngon ngọt, không có lợi ích thì nào có nguồn động lực tiếp tục.
Mà chỗ khác không ngừng có người qua, hy vọng có được mấy chiếc nhẫn với nhiều cách thức, phương pháp, thủ pháp pháp môn, nhưng tất cả những người thử đều kết thúc giống nhau, sau đó cống hiến không ít vào đống nhẫn.
Tả Tiểu Đa cảm thấy vô cùng kỳ lạ, cảm giác vô cùng vô lý.
Vốn dĩ có bốn mươi chiếc nhẫn, mình lén tới lén lui bây giờ đã thu về tay chín chiếc, nhưng đông nhẫn không những không ít đi mà còn tăng thêm hai chiếc.
Bây giờ thành năm mươi hai chiếc rồi!
Đống nhẫn nhỏ này giống như chậu châu báo, cây rụng tiền, cứ liên tục sinh sôi, tự mình tăng giá trị…
Rết Vương đã cô độc thời gian quá dài, chưa từng chơi trò vui như vậy, bây giờ chỉ cần thấy sợi tơ là sẽ vô cùng chuyên chú!
Chỉ có thể kéo đến chỗ mười mét.
Ít một chút, thêm một chút, dù là một centimet cũng xem như ta thất bại rồi.
Là chiếc thất bại này đương nhiên sẽ bị con chuột kia lấy đi.
Nhưng chặt đứt ở ngay vị trí mười mét thì ta thành công rồi.
Sau đó thu thập đủ mười chiếc, vèo một phát, tất cả đều chuyển về.
Vòng đi vòng lại như vậy, thật sự tràn đầy cảm giác vui vẻ, hân hoan vui mừng, chơi không biết chán.
Nó vui vẻ, chơi không biết chán.
Nhưng Tả Tiểu Đa bên kia thì vui không nổi, ngược lại hắn còn cảm thấy không ổn chút nào, tất cả đều mất khống chế, khó tự chủ được cảm xúc tiêu cực.
Đối với cách chơi của Rết Vương này, hắn không biết gì cả, tất cả những thứ nhận được, gọi là lợi ích, thậm chí là ảo ảnh không có thật.
Dù với thực lực của Rết Vương, chỉ cần một động niệm, một cái râu đánh ra, mình sẽ đi đời nhà ma, người chết đạo tiêu!
Tả Tiểu Đa bị cái bóng của tử vong vây lấy, hoàn toàn không chú ý chuyện thêm một centimet, ít đi một centimet, bây giờ thật sự bị dọa đến vỡ mật rồi, nghĩ đối phương rắp tâm đùa giỡn để mình lấy mấy chiếc nhẫn, cũng chính là mở khóa thêm mấy chiêu thức mà thôi.
Tả Tiểu Đa bị vây ở đây không nhúc nhích được, vòng đi vòng lại, gần như chơi một trò máy móc.
Tuy thu hoạch càng ngày càng nhiều, nhưng người lại không thể nhúc nhích, làm bậy một chút xíu thì sẽ bị giam cầm một chút, xem như cảnh báo.
Dĩ nhiên bên kia có nhiều người ngấp nghé Rết Vương và đống nhẫn nhỏ, nhiều người bất chấp nguy hiểm, nhưng vẫn còn nhiều người ra sức tìm Tả Tiểu Đa, nhưng mọi người càng tìm càng thấy lạ.
“Cuối cùng Tả Tiểu Đa này trốn đi đâu rồi?”
Vấn đề này, không chỉ có đám sát thủ cảm thấy nghi ngờ mà nhóm người Diệp Trường Thanh cũng đang nghi ngờ.
Với tính cách gây chuyện của nhóc con kia, sao có thể yên tĩnh như vậy được?
Hắn dẫn đến bảy mươi sáu người, lần lần chôn vui bảy mươi sáu người, động tĩnh lớn cỡ nào chứ!
Xét tình huống hiện tại, chí ít đến hiện tại, bản thân hắn hẳn vẫn không sao, vẫn an toàn.
Điều này vốn có thể chắc chắn.
Nhưng… sau đó, bây giờ hắn lại trốn đi đâu rồi? Sao có thể trốn kín như vậy?
Tầm ba ngày rồi vẫn không có chút động tĩnh nào?
Cái này thật sự… khiến ta bất ngờ!
Nhưng tất cả mọi người đều chắc một điều khác nữa, Tả Tiểu Đa vẫn chưa đi, chắc chắn hắn vẫn đang ở vùng này, điều này cũng hoàn toàn chính xác, không nghi ngờ gì!
Dãy núi Tinh Mang đã được gọi là dãy núi, vậy chính là sơn mạch của cả một vùng, khu vực địa giới không dưới mười nghìn dặm, Tả Tiểu Đa tủy tiện nấp ở đâu đó cũng đủ để mọi người tìm cả buổi trời.
Bây giờ không tìm được thật sự cũng là chuyện rất bình thường!
Lại có một tiếng hét thảm, vang lên từ cùng một nơi… Địa giới kia, trong khoảng thời gian ngắn gần đây liên tục phát ra không ít tiếng kêu thảm của nhân loại.
“Lại một tên mê tiền!”
Văn Hành Thiên tấm tắc mấy tiếng: “Đều là tên nhóc Tả Tiểu Đa kia gây nghiệt!”
Triển Tiểu Phi: “Lão Văn, ta không thích nghe lời này của ngươi lắm, sao lại là Tả Tiểu Đa gây nghiệt được, rõ ràng là mấy người kia vì giải thưởng, nhằm vào Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Đa vì bảo vệ bản thân, bố trí cục diện gửi nhiều người qua như vậy để Rết Vương đâm chết.”
“Nếu không phải bọn họ có lòng tham, có thể rơi vào kết cục thê lương đến hài cốt cũng không còn sao?”
“Với lại bây giờ mấy người chết đó không phải đều vì tham tiền, muốn thu thập nhẫn không gian của người chết trước rơi lại trên đất, thứ này Tinh Thú cũng sẽ không dùng, cũng không cần… thì cứ vậy thành đồ bỏ, muốn nhặt thì đương nhiên phải đi thử…”
“Cũng không biết Rết Vương kia tà ác gì, sao sát tính lớn như vậy, kẻ cầu tài cầu tài không được còn phải để nhẫn của mình ở lại đó, nhưng không cần biết nói thế nào, chuyện không liên quan đến Tả Tiểu Đa…”
“Nhưng sắp xếp thế này, đến bây giờ, cả bảy mươi sáu người ở trong đó, bây giờ đã có hơn một trăm ba mươi người chết ở đó.”
“Với lại chỉ cần mấy chiếc nhẫn kia ở đó, sẽ có càng ngày càng nhiều người muốn số đỏ một lần…”
“Mấy người đến đây, dù có hoàn thành nhiệm vụ rồi, cuối cùng cũng lèo tèo vài người nhận thưởng, thẩm chí chỉ có một người thôi, người khác đều về tay trắng, nhưng nào có ai cam tâm?”