Cứ vậy… mà chết?
Gương mặt nhỏ của Tả Tiểu Đa bị dọa trắng bệch.
Thôi đi, mấy cái còn lại ta không cần nữa còn không được sao?
Ta đã có ba mươi sáu cái rồi, đã không ít rồi, bao nhiêu là nhiều…
Ngay lúc Tả Tiểu Đa dâng tràn ý muốn rút lui trong lòng, thậm chí đã thay đổi hành động, người loi nhoi, im lặng lui xuống, lui về sau…
Nhưng, nhưng mới lui xuống ba mét, về sau một mét, đột nhiên cảm thấy cơ thể bị giam cầm, không thể động đậy!
Một luồng khí tức hung ác tàn bạo vây giữ lấy hắn!
Muốn đi?
Không được!
Ta chưa chơi đủ mà!
Cả người Tả Tiểu Đa lạnh cóng, chỉ cảm thấy khí kình vây lấy mình vừa lạ vừa quen, trong não trống rỗng.
Biết không thể tham lam như vậy, lần này hay rồi… toang rồi!
Bây giờ Rết Vương hơi buồn bực, nhàn rỗi nhàm chán, đã thích cảm giác dây thừng dài dài kia im lặng thò ra, giống như đùa giỡn con chuột, đợi ngươi cẩn thận từng li từng tí, vô cùng lo sợ kéo về, lúc kéo sắp đến nơi rồi thì cắt đứt dây thừng mỏng manh kia!
Loại cảm giác này… chỉ có thể hình dung bằng một từ: Khoái!
Lại đến, rồi lại cắt đứt!
Ha ha ha ha… Vô cùng thích!
Thần niệm quan sát vẻ u sầu trên mặt con chuột kia, giận mà không dám nói…
Con rết cảm thấy mình có thể chơi như vậy tám năm mười năm, chí ít trước khi bảo vật mình canh giữ ra đời, không lo bị cô độc.
Nhưng ngay lúc càng trở nên hấp dẫn, sắp khai phá một đồ chơi xịn sò mới lại có mấy con côn trùng khác đến muốn cướp đi nguồn vui của ta.
Sao mà được!
Đậu má!
Vốn là tìm chết mà, đã tìm chết thì ta đâm một phát chết ngươi!
Nghĩ nhiều quá ha?
Cướp đồ từ chỗ ta? Cướp đồ chơi của ta?
Vậy đem tính mạng ra thử đi!
Nhưng mà!
Nhưng sau gì đâm chết tên kia, Rết Vương phát hiện một chuyện khủng khiếp, biến cố đột ngột này đã làm chuột nhỏ phía dưới sợ, hắn lại không kéo dây thừng nữa mà muốn chạy rồi!
Rết nhà ta không khỏi sốt ruột.
Ngươi chạy rồi ta chơi cái gì? Khó khăn lắm mới có thứ giải sầu, sao có thể đi được?
Ở đây nhiều năm như vậy ta nhàm chán lắm biết không?
Một luồng yêu lực tuôn ra vây giữ Tả Tiểu Đa.
Đừng đi!
Chơi với ta đi mà!
Đợi ta chơi đủ rồi, ta lại đâm chết ngươi!
Tả Tiểu Đa tỏ vẻ ta không chơi nữa, ta không chơi cũng không muốn bị ngươi đâm chết.
Anh đây đến làm giàu, kiếm tiền của người chết, không muốn là người chết!
Nhưng có suy nghĩ nhiều cũng khó thay đổi hành động, hoàn toàn không thể nhúc nhích được.
Rết Vương giam cầm tên kia một lúc, sau đó thì thả ra.
Tả Tiểu Đa cảm thấy mình tự do rồi.
Vừa định chạy trốn, kết quả vừa mới nhúc nhích lại bị giam lại.
Tả Tiểu Đa đối mặt với biến cố này cũng mông lung, mẹ nó, cuối cùng là làm gì đây?
Chơi ta à? Dọa ta sợ ạ? Hay là muốn giày vò ta, chà đạp ta?
Yêu khí lại mất rồi, Tả Tiểu Đa nhúc nhích, Yêu khí lại đến, lại hết, lại có…
Gan Tả Tiểu Đa sắp bị dọa nứt thành tám mảnh rồi.
Đại lão, ngài bỏ qua cho ta đi mà, ta không đến nữa, không dám nữa…
Nhưng rõ ràng con rết không nghe thấy lời Tả Tiểu Đa, nghe thấy cũng sẽ không để hắn chạy.
Mục đích mọi người khác nhau, đương nhiên cường giả vi tôn!
Ừm, biểu hiện của cường giả vi tôn, lúc này bày ra thật tinh tế!
Hai bên bày ra trạng thái giằng co.
Tả Tiểu Đa không dám làm bậy, sợ Rết Vương ra tay, mà Rết Vương lại đợi Tả Tiểu Đa làm bậy, sau đó mình lại ra tay.
Sau một lúc lâu, hai bên không ai nhúc nhích, Rết Vương cũng sốt ruột, bèn làm mẫu một chút.
Một luồng Yêu khí bao quanh Tả Tiểu Đa.
Sau đó Tả Tiểu Đa phát hiện, yêu lực khống chế tay mình, sau đó dùng tay còn lại cắt đứt dây thừng, tóm lấy, thò thò ra…
Câu một chiếc nhẫn.
Sau đó… kéo về.
Thấy trước mặt tự nhiên có thêm một chiếc nhẫn, mặt Tả Tiểu Đa sững sờ: Ý gì đây? Không cho ta đây là muốn tặng cho ta?
Sau đó thấy trước mặt còn lại bốn mươi chiếc nhẫn, cùng chuyển động soàn soạt.
Đúng vậy, chính là chuyển động.
Chuyển động đến chỗ hơn trăm mét.
Vẫn là một đống.
Mà yêu lực quấn quanh mình cũng theo đó mất đi.
Rết Vương mong đợi chú ý đến động tĩnh bên này. Hẳn là con chuột này hiểu rồi nhỉ? Ta đã thể hiện rõ ràng như vậy rồi!
Tả Tiểu Đa sững sờ cả buổi, tóm chiếc nhẫn được Rết Vương tự mình móc vào dây thừng, nhìn cả buổi cuối cùng hiểu rồi!
Mẹ nó… Cái này là muốn ta… lại dùng sợi tơ lén câu nhẫn lần nữa?
Ngài đang… chơi à?
Thật sự không phải Tả Tiểu Đa không thông minh, không sáng suốt, không hiểu chuyện, lúc này, nếu đổi lại là người nào, cũng khó mà đoán được ý nghĩ của Rết Vương!
Cái này cũng… lạ lùng quá nhỉ?
Tả Tiểu Đa khóc không ra nước mắt!
Ông đây vất vả cực nhọc lén lúc qua đây để làm đồ chơi cho ngươi à?
Đây là mèo bắt chuột trá hình à, không, mèo vờn chuột, làm ra trạng thái này, chơi thỏa thích rồi lại dùng tay bóp chết?
Lúc này, trên không lại xuất hiện tiếng vù vù bén nhọn, lại có hai bóng dáng, một trái một phải cùng xông về phía đống nhẫn kia, cách hơn ba mươi mét, hai du tuyến như có như không phất ra cùng lúc!
Lần này người ra tay học khôn rồi, bọn học không xuống mà lướt qua như vậy, dùng tơ mềm vơ vét! Rỉa được bao nhiêu hay bấy nhiêu!
Bố trí của hai ngươi này cao hơn Tả Tiểu Đa nhiều, bọn họ dùng Linh tơ, tỉm mỉ mà lại mảnh, cực kỳ mềm dẻo, có thể gánh vật tốt nặng nghìn cân.
Nhưng hai cái râu đến theo thực sự nhanh hơn chớp, ầm ầm!
Hai sợi tơ bị chặt đứt như thường.
Sau đó phụt phụt…
Hai cái râu đâm vào bụng hai người cùng lúc như sấm, đột nhiên máu tuôn ra!
Sau đó, hai người cũng văng ra theo hai cái râu như trước đó.
Sau đó, hai tiếng ầm ầm rõ ràng, trên đống nhẫn lại có thêm hai chiếc nhẫn không gian.
Bốn mươi chiếc, đầu tiên biến thành bốn mươi mốt chiếc, đưa Tả Tiểu Đa một chiếc, còn bốn mươi, bây giờ đột nhiên tăng thêm hai chiếc là bốn mươi hai chiếc!
Tả Tiểu Đa nhìn thẳng.
Vì, hắn lại bị yêu lực giam cầm rồi, không những giam cầm, mà còn giơ tay, còn tự tát mình hai bạt tai bộp bộp, vang dội rõ ràng.
Cái này đương nhiên là Rết Vương đánh rồi.
Cái tên keo kiệt này, ngươi bắt đầu nhanh lên, ngươi không bắt đầu bổn vương lại đánh ngươi đó!
Tả Tiểu Đa khóc không ra nước mắt, bá vương phải cứng rắn, tiếp tục bắt đầu đại nghiệp vơ vét nhẫn.