Chính vào khoảnh khắc bóng dáng kia sững sờ.
Một cái râu dài thườn thượt dường như phá vỡ hư không hung hăng đâm đến phía sau bóng dáng đó, người đó thảm thiết kêu lên một tiếng, quần áo khắp người đều bị xé rách!
Mặt nạ trên mặt dưới sức mạnh lớn đến cực điểm đấy cũng đột ngột vỡ tung, lộ ra một gương mặt gầy gò.
Mặc dù người đó có tu vi tinh xảo, có luyện qua bí thuật “Tinh Huyết Thế Thân” nhưng cũng chỉ có một lần thế thân, hơn nữa trước đó đã bị đập vỡ tan tành rồi, sao có thể không ảnh hưởng được chứ?
Lúc này chiếc nhẫn biến mất là chuyện hoàn toàn ngoài ý muốn, khiến hắn xuất hiện tâm trạng chấn động trong lúc tuyệt đối không nên chấn động do dự, không kịp trốn tránh đòn công kích đầy lửa giận kia của Rết Vương! Một chiêu lập tức trọng thương!
Khuôn mặt người đó trở nên vặn vẹo, phun từng ngụm từng ngụm máu lớn trong miệng ra ngoài, chỉ qua một khoảng thời gian ngắn mà trên người đã có nhiều chỗ bắt đầu trở nên xanh xao!
Rõ ràng không chỉ bị thương trên người mà còn bị trúng độc nữa!
Râu của con rết ẩn chứa chất độc đặc biệt mãnh liệt, trực tiếp đâm vào người sẽ xé nát da thịt, còn mạnh hơn sương độc trong miệng vài phần.
Mặc dù người đó đã lập tức nhai Giải Độc Đan nhưng dấu hiệu độc tố lan tràn vẫn không có chút cải thiện, hắn chỉ có thể vừa phun máu thân thể vừa điên cuồng lóe sáng tránh né các đòn tấn công, hét lớn một tiếng: “Đi!”
Thân thể lóe lên, tự nhiên biến mất, ngay sau đó đã đi đến bầu trời cao, đòn tấn công như núi như biển của Rết Vương lại thất bại toàn bộ.
Thực lực kiên cường, có thể đoán được tất cả!
Muốn đi?
Văn Hành Thiên vừa định xông lên nhưng lại phát hiện Diệp Trường Thanh vẫn chưa nhúc nhích, chỉ nằm ngẩn ngơ ở vị trí ban đầu, trên mặt xuất hiện vẻ đờ đẫn, vẻ căm giận tức giận đầy tim trước đó không thấy đâu nữa.
“Có đuổi theo không? Nhanh lên!”
Văn Hành Thiên vội vã nói: “Cơ hội trời cho đấy! Bốn người đấy đều bị thương cả rồi, còn bị trúng độc nữa, đây chính là cơ hội tốt để đối phó với bọn hắn, đừng mềm lòng, cơ hội như này mất rồi không có lại được đâu!”
“Không đuổi!”
Diệp Trường Thanh trấn tĩnh, nhất nhanh đã khôi phục tỉnh táo, trầm giọng nói: “Mục đích chính của chúng ta là bảo vệ Tả Tiểu Đa. Nếu chiến đấu một trận với bốn người đó thì mặc dù có thể lợi dụng lúc bọn hắn khó khăn giết chết bọn hắn, nhưng hai chúng ta đối diện với phản công suýt chết của đối phương, nhiều nhất cũng chỉ có một người có thể trở về! Mà người trở về kia đoán chừng cũng chỉ còn lại một hơi thở!”
“Mất đi sự trấn giữ của hai chúng ta thì Tiểu Đa sẽ không thể giữ được.”
Vẻ mặt kỳ quái trên mặt Diệp Trường Thanh vẫn chưa hề mất hết, nói: “Nếu đã biết được thân phận của bốn người bọn hắn thì chuyện này dễ giải quyết thôi, không hẳn có nhiều rắc rối đâu!”
“Bọn hắn là ai?” Văn Hành Thiên ngạc nhiên hỏi.
“Là... Vương Đạo Tứ Kiếm.” Nét mặt Diệp Trường Thanh thẫn thờ, đau lòng, còn có chút thương tâm không nói ra được.
“Vương Đạo Tứ Kiếm?”
Văn Hành Thiên kinh ngạc: “Lại có thể là bọn hắn sao!? Bọn hắn... Không phải bốn vị cung phụng Trung Nguyên Vương sao?”
Diệp Trường Thanh lặng lẽ gật đầu.
“Sao có thể là bọn hắn được? Lẽ nào chuyện năm đó cùng Trung Nguyên Vương...”
Đôi mắt của Văn Hành Thiên kinh ngạc trừng to: “Nếu như ta nhớ không lầm thì bốn người đó cùng ngươi... Có vẻ như...”
Văn Hành Thiên vội vã im miệng, ánh mắt căm phẫn càng lúc càng dữ dội.
Vẻ mặt Diệp Trường Thanh càng u ám.
Bốn người đấy có giao tình không tệ với bản thân. Trong những năm gần đây thường xuyên qua lại với nhau, hơn nữa còn nhiều lần quan tâm đến thương tích của bản thân, nhiều lần truy tìm Tinh Hồn Ngọc cực phẩm cho bản thân...
Nhưng Diệp Trường Thanh tuyệt đối không ngờ rằng; Bốn ông bạn già có vẻ như toàn tâm toàn ý trị thương cho mình lại chính là kẻ thù khiến cho mình bị thương nặng vào năm đó!
Diệp Trường Thanh nhẹ nhàng thở dài: “Ngươi còn nhớ chuyện mà lão Thành từng nói, theo dõi một người... Đến Trung Nguyên Vương Phủ nhưng Trung Nguyên Vương lại đột nhiên xuất hiện, không phân biệt phải trái đúng sai... Đã chém hắn một kiếm không?”
Văn Hành Thiên hít sâu một hơi: “Hiểu rồi! Ta hiểu hết rồi, tất cả mọi chuyện đều móc nối lại với nhau!”
“Trung Nguyên Vương Phủ!”
Diệp Trường Thanh thận trọng nói: “Phía sau chuyện này... Liên quan quá lớn. Chúng ta nhất định phải bàn bạc kỹ hơn, đây thật sự không phải là chuyện mà chúng ta có thể quyết định trong lúc tức giận, nhất định cần phải cư xử cẩn trọng, đánh một lần là trúng, nếu không thì thà rằng không hành động!”
Lúc này trận đấu trên không trung càng kịch liệt hơn nữa!
Cảm xúc của con rết đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát rồi, cực đoan phun ra chất độc, móng sắc như kiếm, bộc lộ đến vô hạn!
Vừa rồi phân thân của người này thu hút sự chú ý của mình, chân thân bỗng nhiên bắt xuống ngoài dự liệu của bản thân, thế mà không thể cản được!
Mà kết quả trực tiếp nhất của việc đó tất nhiên là cướp hết đồ chơi của ta đi, hơn nữa đến cả chú chuột nhỏ bên dưới cũng bị dọa cho chạy mất!
Rết Vương tức muốn điên!
Tên khốn nạn này thật là đáng chết!
Thậm chí còn cướp mất cái chân bị đứt của ta!
Thật sự là ép thú quá đáng, nghĩ rằng ta dễ ăn hiếp như vậy hả?
Bốn con dế mèn loài người các ngươi nhất định phải chết a a a a!!
Sự căm hận trong lòng Rết Vương đã đạt đến cực điểm!
Ta trông coi ở nơi này đã mấy nghìn năm rồi, khó khăn lắm mới tìm được thứ có thể chơi đùa, đang chơi vui vẻ lại bị đám dế mèn các ngươi phá hỏng.
Đám dế mèn đáng chết!
Lúc này con rết đã triển khai toàn bộ sức mạnh, chín cái đầu đều được bộc lộ, hơn ba nghìn cái chân như kiếm sắc bén dày đặc trên trời, mười tám cọng râu xuất kích xung quanh, cơ thể khổng lồ lúc ẩn lúc hiện!
Muốn đi?
Làm gì đơn giản như vậy được!
Với sự xuất hiện cùng lúc của chín cái đầu đồng thời phun sương độc ra ngoài, bất luận là số lượng hay chất lượng của sương độc đều tăng nhanh vèo vèo...
Mười tám con mắt trên chín cái đầu liếc ngang liếc dọc, mỗi lần sáng rực đều có hai chùm ánh sáng sáng ngời dữ dội bắn ra!
Mà hai chùm ánh sáng đó chính là Bổn Mệnh thần thông của Rết Vương.
Một khi bị chiếu lên chính diện thì da thịt sẽ lập tức thối rữa, tuyệt đối không may mắn.