Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1086 - Chương 1087: Dư Mạc Ngôn (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1087: Dư Mạc Ngôn (2)

Vì an toàn, Tả Tiểu Đa đã làm rất nhiều thí nghiệm. Một trong số đó là ở bên cạnh của một người nào đó bộc phát ra sát khí cực mạnh, đến mức có thể giết trời.

Nhưng người bị nhắm đến lại không có cảm giác gì. Cho đến khi bị một kiếm của mình đâm vào tim, lúc này hắn mới cảm nhận được sự thống khổ, nguy cơ, cảm ứng được cái chết đang đến gần!

Nhưng lại có ích lợi gì vì hắn đã đi đời nhà ma, thân tử đạo tiêu!

Tả Tiểu Đa tiếp tục gia tăng thêm tám cái nhẫn không gian.

Hiện tại, là 256 cái!

Thưởng thức Hóa Không Thạch, Tả Tiểu Đa nghi ngờ.

“Loại đồ vật này thật sự chính là bảo bối dành cho sát thủ!”

Giờ khắc này, người đầu tiên mà Tả Tiểu Đa nhớ đến, lại là Dư Mạc Ngôn.

Hiện tại, gia hỏa này đang đi theo con đường làm sát thủ, một đường tuyệt không quay đầu.

Nếu thứ này thật sự có thể có chút thành tựu...

Như vậy đến lúc đó, có thể giảm giá, bán cho hắn!

Bảo vật như vậy, cho dù muốn toàn bộ của cải của hắn cũng không quá đáng chút nào. Còn phải để hỗn đản này kí khế ước bán mình làm công cho ta một trăm năm, sau đó mới đến phiên hắn sử dụng bảo vật này.

Như vậy mới tốt...

Tên quái đản mặt lạnh này!

...

Ngay khi Tả Tiểu Đa nghĩ về Dư Mạc Ngôn, thì cũng là lúc Dư Mạc Ngôn chuẩn bị rời khỏi ranh giới Quan Đông.

Tất cả giáo viên từ toàn trường Cao Võ đều chạy ra để đuổi theo hắn, thậm chí còn đuổi theo hắn mấy ngàn dặm, lúc này mới bắt kịp hắn ở biên giới giữa Trung Nguyên và Quan Đông!

Nếu không phải xung quanh không có núi rừng nào, trước mắt chỉ toàn là một mảnh bình nguyên thì chỉ sợ còn không bắt được cái đuôi của hắn, ngăn không được hắn!

“Tả lão đại bị hắc đạo treo giải thưởng, ta phải qua đó nhìn xem.”

Dư Mạc Ngôn chỉ để lại một tờ giấy như vậy cho trường học rồi ngay lập tức rời đi.

Sau khi La Diễm Linh biết được việc này, suýt nữa thì sợ tới mức tim gan đều bị nát.

Tả lão đại của ngươi mạnh như thế, có thể dẫn động nhiều người như vậy đi giết hắn. Nhưng hài tử ngươi không làm được.

Hiện tại ngươi mới luyện được mấy ngày?

Chỉ là một Thai Tức cảnh nho nhỏ mà cũng muốn tham gia vào sự kiện lớn như chiến trường bằng thịt này.

Không ngừng tăng tốc để ngăn cản gia hỏa này lại, La Diễm Linh thở hồng hộc, khiến bản thân mệt mỏi muốn chết.

Nhưng ở trước mặt Dư Mạc Ngôn vẫn trưng ra khuôn mặt lạnh, ánh mắt cứng đờ, lạnh đạm, không thấy sự tức giận.

“Theo ta trở về!”

Dư Mạc Ngôn không nói gì nhưng lại cầm thanh kiếm trong tay chặt hơn.

“Ngươi đi có ích lợi gì?”

La Diễm Linh mệt mỏi: “Với tu vi hiện tại này của ngươi, ngươi qua đó ngoại trừ làm phiền lão đại của ngươi ra thì còn có tác dụng gì? Cho dù muốn làm tấm mộc chết thay ngươi cũng không đủ tư cách. Đây là sự thực, sự thực này không thể chối cãi được!”

Ánh mắt Dư Mạc Ngôn dao động một chút nhưng vẫn không nói gì.

“Ngươi ngẫm lại xem, lão đại của ngươi là nhân vật gì?”

La Diễm Linh tận tình khuyên bảo: “Nói không chừng hắn vốn dĩ không phải chết. Nhưng ngươi đến đó, ngược lại khiến hắn bị liên lụy mà chết!”

“Đừng trách giáo viên nói khó nghe. Thực tế là tu vi hiện tại của ngươi... quá thấp! Thấp đến mức không chịu nổi một kích, bé nhỏ không đáng kể!”

Dư Mạc Ngôn không nói gì, im lặng, dẫn theo thanh kiếm đi vào một chỗ cao nhất gần sườn núi. Cứ như vậy mà nhìn chằm chằm về phía tây, hắn nhìn một hồi lâu cũng không nhúc nhích.

“Trở về đi, ngoan.”

La Diễm Linh vừa đau lòng, vừa cảm động, lại mệt mỏi: “Hiện tại ngươi... đi cũng không giúp được gì, chỉ gây thêm phiền phức.”

Trong làn gió đêm, Dư Mạc Ngôn lẳng lặng đứng đến nửa đêm. Thật lâu sau, trong mắt hắn rốt cuộc hiện lên một tia mất mát.

Trên mặt toàn là sự cô đơn suy sụp nói: “Cô La, có biện pháp nào có thể nâng cao thực lực một cách nhanh nhất với tiền đề là không làm tổn hại đến căn cơ của bản thân không?”

La Diễm Linh ngẩn người: “Cái này...”

Dư Mạc Ngôn nhìn về phía cực tây, ánh mắt ngưng trọng, nhẹ giọng nói: “Ta nghe nói, có một loại biện pháp gọi là Địa Ngục Thập Bát Bàn đúng không?”

Đột nhiên vẻ mặt của La Diễm Linh tái nhợt: “Tuy Địa Ngục Thập Bát Bàn rất có hiệu quả trong việc tu hành nhập cảnh, nhưng thực chất bên trong lại rơi vào tình trạng áp chế thống khổ nhất trên đường gai mỗi ngày, mỗi giây mỗi phút mỗi ngày đều phải áp chế chân nguyên, luôn đặt bản thân vào thế phải bước đi trên đường gai... Hơn nữa vừa đi, là phải đi ít nhất liên tục trong mười tám tháng, không thể dừng giữa chừng! Một khi dừng lại giữa chừng, chẳng những là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, mà còn có thể bị chân nguyên phản phệ gây tổn hại căn cơ, dùng pháp môn cực đoan như này để tu hành, quả là quá mạo hiểm!”

La Diễm Linh nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Mạc Ngôn, từ trước tới nay thực lực đều không phải là luyện ra trong một ngày, dục tốc bất đạt.”

Dư Mạc Ngôn im lặng trong giây lát, cúi đầu, nhìn kiếm trong tay.

Thanh kiếm này là Tả lão đại tặng cho ta.

Ngọc bội ở giữa ngực truyền tới cảm giác mát lạnh mơ hồ.

Ngọc bội là do lão hiệu trưởng tặng.

Dư Mạc Ngôn khẽ thở dài, nói: “Vẫn xin cô La sắp xếp giúp ta, ta muốn dùng Địa Ngục Thập Bát Bàn làm phương thức tu hành sau này.”

La Diễm Linh sững sờ.

Tất nhiên là nàng có thể nghe ra sự kiên định trong giọng nói của Dư Mạc Ngôn.

Nhưng mà... Phi nhân chi lộ này, hắn thật sự đi tiếp được sao?

(*)非人之路: Phi nhân chi lộ, chỉ con đường mà người đi trên đó sẽ phải chịu đựng sự hành hạ, tra tấn.

Dư Mạc Ngôn nhìn về hướng cực Tây, ánh mắt như xuyên thấu ngàn dặm quan ải, ngàn tầng mây.

Lẩm bẩm nói: “Huynh đệ của ta đang gặp nguy nhưng ta lại không đi được, có lòng mà không có sức, đành trơ mắt nhìn. Nhưng ta hy vọng, đây là lần cuối cùng. Nếu có lần sau, ta chắc chắn sẽ tới bên kia, sóng vai kháng địch!”

“Xin ngươi đó, xin hãy sắp xếp Địa Ngục Thập Bát Bàn giúp ta.” Dư Mạc Ngôn im lặng, cúi đầu thật sâu.

Trong làn gió buổi tối La Diễm Linh nhìn chằm chằm vào học sinh ở trước mặt bằng ánh mắt thấu hiểu và buồn rầu.

Không biết từ khi nào, nàng cảm thấy, đứa nhỏ này đã trưởng thành rồi.

Trên đường trở về...

“Mạc Ngôn, trước tiên ngươi có thể đăng bài lên thế giới ngầm, để thể hiện sự ủng hộ của ngươi đối với Lão đại.” La Diễm Linh nói.

“Vô dụng! Không đăng! Người không đi được, cho dù đăng mười nghìn bài, không đi chính là không đi.” Dư Mạc Ngôn nói.

Bình Luận (0)
Comment