Văn Hành Thiên hừ một tiếng: “Chỉ dựa vào ngươi, một kẻ được mẹ kế nuôi lớn?”
Ngay lập tức người này tức giận tới đỏ mặt.
Lời mà Văn Hành Thiên nói ra, quả thật là quá khinh thường hắn!
Người khác đều là đánh người không đánh mặt, mắng người không mắng vào chỗ yếu, nhưng tên chết tiệt này lại chuyên môn nhắm vào chỗ yếu.
Người vừa nói này mất mẹ từ nhỏ, quả thật là do mẹ kế nuôi lớn, dù trên thực tế nó là sự thật... Nhưng được nói ra từ miệng người khác như thế, có thể suy ra tính chất sỉ nhục trong đó, thậm chí còn tăng thêm ba bậc.
Sau đó lại nghe thấy Văn Hành Thiên đứng ở trên đỉnh núi phổ cập kiến thức.
“Giang hồ quy định, Minh Vương điện, cũng chỉ là một góc của giang hồ. Hắc đạo quy định, khi tranh chấp cướp đoạt tiền thưởng, phần thưởng, sinh tử tự chịu. Mọi hành vi đều thuộc về hành vi cá nhân.”
“Đây là quy định mà Ma Đạo Tổ Sư Lệ Trưởng Thiên và Trích Tinh Đế Quân đại nhân xác lập! Cho nên, Tả Tiểu Đa xuất hiện, một người muốn bảo vệ một người muốn giết, người bảo vệ chết trận, thuộc về ân oán cá nhân, không xem là vi phạm luật hình sự, trái pháp luật, rối loạn kỷ cương, nhưng trước khi Tạ Tiểu Đa xuất hiện, các ngươi ra tay với Cao Võ Tiềm Long, đó chính là là trái luật, rối loạn kỷ cương, đại nghịch bất đạo!...”
Văn Hành Thiên hét lớn: “Đại quân tứ phương, truy nã các ngươi! Tám đại quân đoàn, treo thưởng cho ai giết được các ngươi! Bộ Võ Đạo, đuổi giết các ngươi! Bộ An Ninh Quốc Gia, đuổi giết các ngươi! Cục Tinh Thuẫn, đuổi giết các ngươi! Bộ Võ giáo, đuổi giết các ngươi! Các ngươi có biết tội danh đại nghịch bất đạo là gì không, là tội sẽ bị diệt tộc, chu di cửu tộc!”
m thanh ầm ầm, vang vọng khắp dãy núi.
Có một số lời, đã nói qua mấy lần, lần này, đối mặt với toàn bộ sát thủ trong dãy núi Tinh Mang, lại tuyên bố một chút, phổ cập kiến thức một lần.
Hàng chục nghìn người hắc tuyến đầy đầu!
Thật đúng là kẻ không biết xấu hổ vô địch thiên hạ, Cao Võ Tiềm Long hôm nay, xem ra là muốn không biết xấu hổ mà làm đến cùng.
Chỉ nghe Văn Hành Thiên ở phía trên lớn tiếng nói: “Các vị nghe có hiểu không? Nếu nghe không hiểu? Ta có thể nói lại một lần nữa! Haiz, ta quen thói thích lên mặt dạy đời rồi, hết cách!”
Vì thế giọng hắn lại ầm ầm, lại bắt đầu giảng bài phổ cập kiến thức.
Cuối cùng có người mất kiên nhẫn, ở nơi xa lớn tiếng nói: “Văn Hành Thiên, học sinh của ngươi sớm đã nghe thấy rồi, nếu không nghe thấy, ngươi có nói mười lần cũng không nghe thấy. Chúng ta không phải là học sinh của ngươi, đừng giảng nữa!”
Văn Hành Thiên nói: “Ta nói lại một lần cuối cùng, đây là chuyện lớn liên quan tới tính mạng của bản thân và gia đình các ngươi, sơ sẩy một chút là chu di cửu tộc, tổ tông gặp họa, sao có thể không cẩn thận, sao có thể không nghiêm túc lắng nghe...
Vì thế...
“...” Hàng chục nghìn tên sát thủ, kẻ nào cũng cảm thấy xui xẻo!
Mỗi người đều dâng lên một loại xúc động muốn xông lên băm Văn Hành Thiên thành trăm mảnh, dùng dao phân thây hắn!
Không kết thúc?
Ngươi cho là ngươi đang ở trường học giảng bài cho học sinh đấy hở?
Có phải kế tiếp ngươi còn muốn tổ chức kiểm tra nữa không?
Thật sự mà nói, hôm nay quả thật là mở rộng tầm mắt.
Cao Võ Tiềm Long đứng top ba cả đại lục Tinh Hồn hôm nay làm ra chuyện như vậy, thật sự là… mở ra tiền lệ cho lịch sử.
Mặt là cái gì?
Mọi người tỏ vẻ đã hoàn toàn không có cách nào nhìn được nữa.
…
Văn Hành Thiên phổ cập khoa học một lần như vậy, bên Tả Tiểu Đa đương nhiên chắc chắc đã sớm nghe được!
Chẳng những nghe được, mà còn nghe được vô cùng rõ ràng, thậm chí cũng đã nghe tới mức muốn ói ra.
Đối với việc phải làm như thế nào, trong lòng Tả Tiểu Đa sớm đã cân nhắc.
Nhưng mà Tả Tiểu Đa cũng sẽ không dựa theo lời Văn Hành Thiên nói mà làm như vậy.
Bởi vì… lần này đạt được Hóa Không Thạch đối với Tả Tiểu Đa mà nói có tác dụng rất lớn!
Thế cho nên Tả đại sư lại có tính toán không nên.
Bởi vì hắn phát hiện… có thứ này rồi, cái gì mà Rết Vương, Hổ Vương, Xà Vương gì đó cũng không nhất định có thể phát hiện được ta…
Nói như vậy thì, vậy chẳng phải là nói…
Hì hì hì?
Từ cái này đến cái kia, Tả Tiểu Đa nhất thời nảy sinh một ý tưởng gan dạ.
Ta muốn cho các ngươi đạt được ta… không đúng không đúng, ta muốn đạt được những thứ các ngươi đã canh giữ nhiều năm qua!
Mà Tả Tiểu Đa bây giờ cách lãnh địa của Xà Vương gần nhất, lại rất thoải mái vui vẻ mà ngậm Giải Độc Đan lần mò đi qua.
“Long Long, nhìn xem gần đây có thứ gì tốt, đều chỉ hết cho ta.”
“Lão đại, không cần xem, nơi này bởi vì có linh dược mà Xà Vương canh giữ đã lâu, cho trong chu vi nghìn dặm quanh đây sẽ không có thiên tài địa bảo gì khác, cũng chỉ có một thứ duy nhất này hấp thu sạch sẽ tất cả linh khí ở đây rồi!”
“Má, cái thứ Xà Hồn Quả gì đó vậy mà lại ngang ngược như vậy sao?”
“Đúng vậy. Môi trường sinh sống của Xà Vương không khác lắm với con rết kia, chẳng qua là càng thêm âm u lạnh lẽo ẩm ướt, nhưng là không có nhiều độc chướng như vậy.”
Tiểu Long lo lắng không yên: “Lão Đại, ta đề nghị ngươi vẫn không nên đặt mục tiêu vào Xà Hồn Quả kia. Thứ này không có tác dụng gì với con người… càng đừng nói đến việc có thể chọc giận một vị Đại Yêu Vương, hại lớn hơn lợi, mất nhiều hơn được.”
Tả Tiểu Đa ngạc nhiên nói: “Tại sao lại không có tác dụng gì với con người, sao không nghĩ cách chứ? Long Long, sau này ngươi phải nhớ kỹ tôn chỉ của chúng ta.”
Vẻ mặt Tiểu Long khiêm tốn xin chỉ bảo: “Tôn chỉ? Tôn chỉ gì?”
Tả Tiểu Đa trịnh trọng nói: “Tôn chỉ của chúng ta chính là… Đối với những thứ không chiếm được, những thứ không có hy vọng, chúng ta sẽ không đi tìm cách, dù cho nó có tác dụng rất lớn đối với chúng ta!”
“Sau đó thì?”
“Thông minh, biết còn có sau đó, sau đó chính là, đối với những thứ chúng ta có thể đạt được, hơn nữa là những thứ mà chúng ta rất có hy vọng có thể đạt được, thì chúng ta nhất định phải đạt được, dù cho là vô ích đối với chúng ta!”
Tiểu Long hôn mê rồi.
Đây là… tôn chỉ của ngươi à?
Tôn chỉ này của ngươi thật đúng là làm cho ta không còn lời nào để nói…
“Lão đại, ngươi nắm chắc như vậy à?”
Tiểu Long buồn bực.
Con rắn lớn này thật sự là rất không dễ chọc, thậm chí cũng không có chút nào thua kém so với con rết kia!