Xem tình hình này hẳn là thân hình của Xà Vương lại biến lớn thêm, ra vào không thuận lợi, lại sợ rằng chính mình ra vào không cẩn thận chen vỡ hang ổ của chính mình, lúc này mới để cho đám người Xà Uông đi sửa chữa.
Chút việc ấy đương nhiên không đáng kể với đám người Xà Uông, ngoại trừ việc mở rộng của hang cho Xà Vương bọn họ cũng mài một ít chỗ rìa bén nhọn, làm rất cẩn thận rất kiên nhẫn.
Hiệu phó Thành còn thường thường nhìn thấy sáu người họ ra vào từng chuyến từ trong hang động, vận chuyển tảng đá trong động ra ngoài, từng cục từng cục ném vào trong đầm lầy.
Mà đầm lầy bọn họ lựa chọn để ném đá vào chính là nơi hiệu phó Thành đang ẩn nấp.
Ra vào một lần sẽ ném vào trong đầm lầy mấy nghìn cục đá lớn.
Rầm rầm rầm, giống như là động đất.
Nước bùn nát nhừ không ngừng bị bắn tung tóe lên cao vài trăm mét, lớp sóng dơ bẩn ngập trời.
Nhưng từ đầu đến cuối hiệu phó Thành đều không cử động gì, vẫn không nhúc nhích, thuận theo bùn cuồn cuộn phập phồng cao thấp, giống như một vật chết.
Cơ hội lần này thà rằng hắn chết cũng sẽ không từ bỏ.
Hắn đang chờ đợi, chờ đợi một cơ hội để liều chết với sáu ma đầu này.
Thù hận sâu tựa biển thế này làm sao có thể không báo?!
Sáu người Xà Uông làm việc liên tục trong ba ngày, lúc này mới có thể nghỉ ngơi một ngày.
Hiệu phó Thành nhìn thấy sáu người rất vui vẻ cầm theo một đống thứ xanh biếc gì đó, đi ra, ngay bên cạnh đầm lầy dùng một tảng đá thật lớn làm cái bàn, lại lấy ra mấy cái ghế dựa từ trong nhẫn không gian của mình mà thoải mái ngồi lên.
Khắp khe núi cũng chỉ có nơi này có thể nhìn thấy một ít ánh sáng mặt trời.
Xem ra hành vi cử chỉ của đám người Xà Uông này càng ngày càng gần giống loài rắn, nhưng vẫn thích phơi nắng dưới ánh sáng mặt trời.
Suy nghĩ của hiệu phó Thành xoay chuyển, ở trong vùng nước bùn lén lút bơi về phía bờ một đoạn, muốn nghe nhóm ác tặc này trong lúc nghỉ ngơi sẽ nói những thứ gì.
Nhưng mà trước sau khoảng cách vẫn quá xa, thanh âm rất không rõ ràng, gần như không nghe được nói cái gì.
Cả người Xà Uông mặc đồ đỏ, dáng người gầy, mắt tam giác, đầu tam giác, cả người tràn ngập một loại cảm giác âm u lạnh lẽo ẩm ướt trắng tinh.
Trong tay hắn cầm thứ gì đó đặt ở trên bàn đá, nơi đó là nơi duy nhất ánh sáng mặt trời có thể chiếu tới, làm cho thứ hình tròn kia hoàn toàn lộ rõ dưới ánh mặt trời.
Sau đó thì bắt đầu vận chuyển công pháp đặc thù khiến cho từng tia từng tia chân nguyên khí màu xanh biếc tuôn vào trong thứ hình tròn kia.
Theo linh lực liên tục rót vào, cùng với ánh sáng mặt trời chiếu lâu dài, thứ hình tròn kia từ từ xòe ra.
Đó là… đó là sáu cây cỏ nhỏ màu xanh biếc uốn lượn ngoằn ngoèo, nhưng cỏ nhỏ này mỗi một cái lá đều tròn vo, xanh biếc xanh biếc.
Dưới ánh sáng mặt trời chiếu xuống, sáu cây cỏ nhỏ màu xanh biếc kia bắt đầu tự động vặn vẹo, uốn lượn, bay múa, nhìn ra gần như rõ ràng chính là sáu con rắn nhỏ.
Toàn bộ lực chú ý của nhóm sáu người Xà Uông đều ở trên cỏ nhỏ, trong mắt mỗi người đều tràn ngập vẻ cuồng nhiệt.
Theo chân nguyên rót vào và ánh mặt trời chiếu xuống, cây cỏ nhỏ xanh biếc giống như con rắn sống này giãy giụa càng thêm sinh động.
“Lão đại, có đôi khi ta thật sự rất khó hiểu, năm đó ngươi làm sao phát hiện ra được nơi này.” Một tên Xà Tôn trong đó tràn ngập tò mò và hâm mộ.
Xà Uông thản nhiên cười cười: “Ta năm đó chẳng qua chỉ là cảnh giới Thai Tức, sắp đột phá Đan Nguyên; nhưng tư chất bản thân chỉ là loại hai, trong nhà cũng nghèo khó, hơn nữa tính cách của ta năm đó… cũng rất quái gở.”
“Không có bạn bè, cũng không có anh em gì, muốn có tài nguyên tu luyện cũng chỉ có thể tự mình bán mạng… Lần đó là nhận một nhiệm vụ treo thưởng, tìm kiếm linh dược, vì thế gia nhập một đội ngũ lính đánh thuê nhỏ, đi tới dãy núi Tinh Mang…”
“Nhưng là sau khi tìm được linh dược rồi…”
Ánh mắt Xà Uông nặng nề, ngón tay chỉ chỉ về phía trước, nói: “Chính là ở phía trên đỉnh núi.”
“Những người khác trong đội lính đánh thuê kia đột nhiên ra thủ đoạn hiểm độc với ta, rõ ràng là không muốn chia cho ta một chén canh… Năm đó, ta đương nhiên là không muốn chết, nhưng nếu ở lại phía trên giao chiến với họ mà nói, địch đông ta ít, càng thêm thực lực khác biệt, ta sao có thể có may mắn?!”
“Sau khi ta bị thương nặng, không còn lựa chọn nào khác, nhắm mắt xuôi tay trực tiếp lao xuống dưới vách núi.”
Xà Uông cười thản nhiên, nhưng trong mắt đầy thâm độc tàn ác khắc nghiệt.
“Năm đó ta nhảy xuống… may mắn thế nào lại vừa vặn nện lên người Xà Tổ, mặc dù có thứ này giảm xóc để cho ta không chết, nhưng cũng là chủ động dâng bản thân mình đến trước mặt Xà Tổ, chỉ có con đường trở thành thức ăn trong miệng… Nhưng mà Xà Tổ khi đó vừa mới hoàn thành lột da, nguyên khí bị thương nặng, thế nhưng lại không ăn ta…”
“Lần đó, lần lột da đó của Xà Tổ chính là lần lột da cấp Vương quan trọng nhất, nhưng cũng bởi vì vậy mà thực lực bản thân giảm mạnh; thậm chí ngay cả tảng đá bén nhọn xung quanh cũng không thể đối phó, tìm kiếm thức ăn cũng có lòng mà không có sức, chỉ sợ làm thân thể bị thương.”
“Chẳng qua cũng may mắn là Xà Tổ lúc ấy vừa vặn thăng lên cấp Vương, linh thức lột xác, có thể trao đổi với con người!”
“Ta ngay lúc đó suy nghĩ nhạy bén, chủ động tỏ ý sẽ đi tìm thức ăn cho Xà Tổ, nuôi dưỡng mệnh nguyên…”
“Sau ba tháng Xà Tổ hoàn toàn khôi phục lại, lại ban cho ta một gốc cây, chính là Xà Linh Thảo này.”
Xà Uông nhìn cỏ nhỏ xanh biếc trước mặt này, lẩm bẩm nói: “Xà Linh Thảo này… chính là một loại kịch độc trong trời đất này, chỉ dùng một cây thì xương cốt trong thân thể một người sẽ tan ra một nửa, từ nay về sau chỉ có thể bò trườn giống như loài bò sát, sẽ khó có thể đứng thẳng đi lại…”
“Ta bò trường mà sống hai tháng. Sau đó Xà Tổ cho ta cây Xà Linh Thảo thứ hai.”
“Từ trước đến sau ta ở trong Xà Cốc này năm năm, suốt năm năm. Năm năm sau cơ thể của ta đã bị Xà Linh Thảo đồng hóa hoàn toàn, đạt được sự thừa nhận là đồng loại từ tộc của Xà Tổ; từ biệt Xà Tổ, ngoại trừ Xà Cốc.”
“Sau đó, thực lực của ta lúc này đã tiến bộ cực lớn; tìm được đội ngũ lính đánh thuê nhỏ kia, tất cả đều bị ta diệt cả nhà!”