Tả Tiểu Đa không quan tâm, tiếp tục lao thẳng xuống lòng đất, nhìn thoáng qua mục tiêu là một cây ăn quả có hình có hình dạng kỳ quái, cây ăn quả nọ sinh ra trái cây nửa trắng nửa đỏ, đang run rẩy treo ở đầu cành.
Tả Tiểu Đa càng không do dự, thậm chí còn không có thời gian để nhìn kỹ cái cây ăn quả trông như thế nào, trong nháy mắt rơi thẳng xuống, cái xẻng lớn của Thiên Vu Đồng đã bắt đầu, giống như một con chuột nhỏ kéo một cái xẻng lớn!
Cơ thể mang theo một cái xẻng đột nhiên rơi xuống, vội vàng thôi thúc chuyển vận tu vi công lực toàn thân, nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt, không quan tâm xúc xuống một xúc!
Phốc phốc phốc!
Xúc xuống liên tục ba xúc, bùn đất hàng chục mét ở bên dưới cũng bị cạy ra.
Ròng rã suốt mấy chục mét khối!
Tất cả đều được đưa vào bên trong Diệt Không Tháp.
Sau đó, hắn nhảy xuống, rầm rầm lập tức chui vào bên trong bùn đất, nhét Diệt Không Tháp sâu vào trong bùn đất, tiếp đó hắn lúng ta lúng túng vội vã đi vào bên trong Diệt Không Tháp!
Trái tim đập bang bang.
Tới tay... phản ứng của rắn thối kia là gì? Nó sẽ không phát hiện ra ta đấy chứ?
Trước sau, toàn bộ quá trình không mất ba giây!
Quả thật là… bịt tai trộm chuông!
Tả Tiểu Đa thề rằng tốc độ phát nổ vào lúc này chắc chắn là tốc độ vô cùng nhanh, nhanh nhất từ trước đến nay!
Sau đó, tu vi càng thăng thêm, hoặc là sẽ càng lúc càng nhanh hơn, nhưng trước đó sẽ không có nữa!
Cho dù lần đó chuyển vận toàn lực Thiên Hồn Chùy thì vẫn quá muộn!
Nhanh quá, nhanh quá!
......
Sáu người Xà Uông nhẹ nhàng rơi xuống, vừa lúc ăn xong Xà Linh Thảo, thần thanh khí sảng, kèm theo đó tâm trạng cũng tốt đến mức không cần thiết.
Đề khí, khinh thân, rơi xuống.
Thế nhưng, phía dưới hình như có người…
Ừm!
Có một... người?!
Móa!
Có người!!
Sáu con mắt đột nhiên mở to! Suýt chút nữa thì rơi ra khỏi hốc mắt!
Cũng chỉ thấy người nọ giơ cái xẻng lớn lên, phốc phốc phốc ba cái liên tiếp...
Sau đó, cái cây kỳ lạ ở bên dưới, trái cây mà Xà Tổ đã canh giữ hàng nghìn năm...
Cứ như vậy cây ăn quả và cả một mảnh đất rộng lớn cũng không thấy đâu nữa!
Sau đó, hình như người nọ nhảy một cái...cũng biến mất không thấy đâu!
Ta đệch ta đệch ta đệch!
Lúc này, cả sáu người đều chết lặng!
Lần này thật sự là chết lặng.
Thành thật mà nói, dù có gặp ác mộng, cũng tuyệt đối không thể mơ thấy chuyện kỳ quái như thế này chứ!
Trong hang ổ của vua tinh thú, đại bản doanh ở tận cùng dưới đáy, bảo vệ thứ bảo bối mấy nghìn năm, cứ như vậy... bị người khác tiện tay cầm đi?!
Con mẹ nó ngươi đùa với ta đấy à?
Hoặc là vừa rồi bị hoa mắt nên nhìn lầm chăng?
Cơ thể của Xà Uông đột nhiên phóng xuống, xoát một cái lập tức đi tới cạnh hố, năm người Xà Tôn cũng cùng nhau đuổi theo sau, tất cả đều đứng ở cạnh hố lớn.
Chỉ thấy... hình dạng của cái hố lớn này rất bất thường, có thể thấy biến cố trước đó đột ngột cỡ nào, gấp gáp cỡ nào, tai họa sát nách cỡ nào!
Bên trong, bảo bối...cũng là trân quý nhất... cái cây kia đâu? Trái cây kia đâu?
Nó đâu rồi?
Thật sự không có…
Giờ khắc này, ý thức của sáu người vẫn còn đang trong trạng thái trì độn.
Nhưng mà… sáu người nhìn nhau, đồng thời trong đầu lóe lên một ý nghĩ, cùng kêu lên kinh hãi: “Nguy rồi!”
Bảo bối mất rồi!
Nhưng lúc này đây, sáu người chết cũng không thể chết đang đứng bên cạnh hố!
Đứng ở hiện trường phạm tội!
Sáu người đến cùng lúc với người nọ, căn bản cũng là chân trước vừa mới tới chân sau cũng theo, bọn họ đồng thời đi tới bên cạnh cây ăn quả kỳ lạ kia.
Nếu Xà Tổ trở lại, lão nhân sẽ nghĩ như thế nào...
Kết quả này... sáu người Xà Uông ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Mẹ nó chứ, vừa ăn Xà Linh Thảo, cảm thấy nhân sinh đã đạt tới đỉnh phong, mãi đến bây giờ, thần kinh vẫn còn đang hưng phấn…
Nhưng mẹ nó, sao ở đâu ra cái nồi to đùng đột nhiên rơi xuống vậy chứ!
Đội thẳng lên đầu!
“Đi mau!”, lúc này, một cỗ máu nóng bỗng xông lên đầu Xà Uông, giờ khắc này đầu đều là cây và cây, sao vàng bay tán loạn trước mắt, sợ đến vỡ mật.
Theo bản năng chính là hai chữ.
Rời khỏi chỗ thị phi! ——Trong đầu chỉ có một suy nghĩ này thôi!
Bắt trộm?
Thật là một câu chuyện hài hước!
Lúc nào rồi còn bắt trộm?
Bây giờ là lúc chạy trối chết, Xà Vương... tại sao lại là Xà Vương, dù sao cũng chỉ là một con rắn, nó sẽ không biết phân rõ phải trái!
Lại càng không có chuyện đồng cảm.
Sáu người đồng loạt xoay người trong chớp mắt...
Sau đó…
Cả sáu người đều rét run, bởi vì bọn họ chỉ nhìn thấy một đầu rắn khổng lồ ở cửa hang, đã treo lơ lửng trên không trung và đang chìm dần xuống dưới.
Hai mắt rắn to như cái đèn pha chiếu xuống.
Ánh mắt sáng rực.
Đôi mắt khổng lồ của rắn nhìn thoáng qua sáu người ở rìa cái hố lớn, sau đó nhìn thấy cái hố to... hố?
Xà Vương cảm thấy khó hiểu, nhưng lập tức nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của sáu người, lại nhìn về phía cái hố trống rỗng...
Lúc này trong đầu Xà Vương cũng có vẻ trống rỗng!
Mắt rắn dường như hơi hoảng hốt một chút!
Thiên địa ơi!
Ta đã ở đây, trông coi ở đây ước chừng suốt ba ngàn sáu trăm năm!
Ba ngàn sáu trăm năm!
Bây giờ, ngươi nói cho ta biết, đại bảo bối chỉ kém nửa tháng là có thể một ngụm nuốt xuống...
Nó ở đâu?
Nó đã đi đâu rồi?
Ta đệch!
Một cỗ khí thế cuồn cuộn, đột nhiên nổ tung như đạn hạt nhân bị làm nổ!
Phẫn nộ của Xà Vương, vào lúc này đã lên đến đỉnh điểm, có thể làm nổ tung cả thiên hạ, phá vỡ càn khôn!
“Graoooooo ~~~~~~~~~~~~”
Cũng không biết rốt cuộc thì Xà Vương phẫn nộ tới mức nào, Xà Vương, vị này chưa bao giờ lớn tiếng rống như thế này, lại có thể vì tức giận mà kích phát ra kỹ năng mới, tiếng gầm thét phát ra như Hổ Vương!
Bị bức cho tức giận cũng học được một ngoại ngữ mới!
Xà Vương thật sự bị làm cho choáng váng.
Vốn dĩ hắn vẫn cảm thấy rất tốt.
Có sáu người hầu giúp đỡ quét tước vệ sinh một chút, làm một số công việc đơn giản, sau đó chuẩn bị thức ăn, trải qua cuộc sống như vậy thật sự là rất thoải mái, dễ chịu.
Thỏa mãn chui ra, hôm nay là một ngày nắng đẹp.
Phun nội đan ra, hấp thụ chuyển hóa một chút năng lượng ánh sáng mặt trời, thật thoải mái!
Cơ thể này được phơi nắng đến lười biếng, muốn ngủ một giấc…
Thật là thư thái.
Sáu con kiến loài người này thật sự rất nghe lời, nếu không thì một lát nữa cho chúng thêm hai cây Xà Linh Thảo, thưởng cho chúng một chút vậy?