Có lẽ là rất tốt...
Nhưng ngay lúc thoải mái nhất, được an ủi nhất, lúc cả người rắn đang lười biếng...
Đột nhiên cảm thấy có gì đó hơi kỳ quái.
Kỳ quái chỗ nào nhỉ?
Nghi ngờ...
Suy nghĩ một chút.
Nà ní!
Tại sao khí tức của Xà Hồn Quả không còn nữa?
Xà trận thẳng tắp ngút trời lập tức sụp đổ, lòng như lửa đốt, hắn quay đầu chui vào trong động, động tác vô cùng nhanh.
Xoay người một cái chui vào ngay lập tức, thậm chí còn không để ý chuyện thắt lưng tráng kiệt của mình bị nhéo một cái.
Tức khi quay lại thì nhìn thấy!
Nhìn thấy... một cái lỗ lớn!
Bảo bối của ta, không, còn, nữa!?
Bên cạnh cái hố lớn đó, sáu con người đáng ghét đáng lẽ ra phải biến thành phân của ta nhưng lại bị ta coi là tộc nhân!
Bọn chúng!
Bọn chúng vậy mà đứng ở cạnh hố!!
Ta đệch bà nội rắn nhà ngươi!
Xà Vương bùng nổ, bạo phát, tinh thần lực khổng lồ làm chấn động khoảng trống: “Bảo bối đâu rồi?”
Sáu huynh đệ Xà Uông chờ ở dưới đều ngẩn ngơ không biết phải đáp lại ra sao, phản ứng như thế nào.
Bảo bối đâu?
Ngươi hỏi ta? Ta đi hỏi ai đây?
Thật sự khóc không ra nước mắt!
Thật sự, lúc này, ta chỉ muốn biết ai là người đào cái hố lớn này cho lão tử!
Mẹ nó ngươi chọn thời điểm tốt quá thể!
Rất thốn!
Chỉ sợ lúc ta ở bên ngoài, ngươi đã lén trộm đi mất?
Mẹ nó, cái này lúc chúng ta đang nhẹ nhàng đi xuống dưới, ngươi đã lấy nó đi, trời đất ơi, đây là cái kiểu đen đủi gì vậy trời!
Đây là cái kiểu hố gì có thể chôn được thần vậy!
Đối mặt với sự truy hỏi của Xà Vương, sáu người ngây ra như phỗng, mãi cũng không nói được gì!
Lửa giận của Xà Vương lại bùng nổ lần nữa, bùng nổ toàn bộ, lại một tiếng rống nữa, cơ thể khổng lồ lao thẳng xuống phía dưới!
Điên rồi!
Bên trong hai con mắt khổng lồ của hắn, sáu con kiến bên dưới như sáu Xà nô, sáu... con kiến thối!
Thế mà, thế mà bọn chúng lại có thể rút binh khí!!
Đây là muốn làm thịt bản vương?
Đồ vong ơn phụ nghĩa!
Ăn cây táo rào cây sung!
Bỉ ổi, vô liêm sỉ!
Đồ hèn hạ!
Đồ không có liêm sỉ!
Giờ khắc này, trong lòng Xà Vương rất uất ức, cho dù có đào đến Tứ Hải cũng không xóa hết!
Ta cho ngươi ăn, cho ngươi uống, nuôi dưỡng ngươi lớn lên, cho ngươi chất dinh dưỡng, làm cho ngươi càng ngày càng mạnh mẽ, ta chiếu cố các ngươi như con đẻ của mình nhiều năm như vậy...
Các ngươi lại đền ơn ta như vậy sao?
Ăn của ta, uống của ta, lấy của ta, luyện của ta, cuối cùng... các ngươi lại trộm mất bảo bối quan trọng nhất của ta, thế mà lại còn muốn động đao với ta!
Con rắn to lớn đầy phẫn uất, điên cuồng lao xuống.
Giờ phút này không còn đường sống để hòa hoãn nữa, không có bất kỳ cơ hội nào để giải thích nữa!
Xà Uông cũng chỉ kịp hét lên một tiếng: “Chúng ta không làm!”
Nhưng sau đó lại là một câu: “Liều mạng!”
Xà Vương hoàn toàn có thể nghe hiểu tiếng người, vốn là đang lao xuống dưới, sau khi nghe xong lại càng tức giận hơn!
Các ngươi không làm lại muốn liều mạng với ta!?
Còn dám chối
Sáu người đều lấy đao kiếm ra, chỉ thấy lợi trước mắt, vận đủ tu vi cả đời của mình, gào thét một tiếng rồi lao lên.
Đây mới chân chính là sống chết trước mắt, cho dù là dùng một chút xíu khí lực đều có thể bị giết ngay tại chỗ!
Bọn họ biết rất rõ, cũng biết thực lực kinh người của vị Xà Vương này, sáu người bọn họ ở trước mặt, cho dù không phải sâu kiến, cũng không mạnh hơn bao nhiêu!
Bây giờ sống chết trước mắt, chỉ có thể dùng hết sức chơi trò may rủi mới có thể tranh thủ một cơ hội sống sót!
Không sống thì chết!
Năm Xà Tôn đã nhận ra điều này nên dùng hết toàn lực, liều mạng ứng phó.
Thế nhưng, ngay vào lúc này, Xà Uông là thủ lĩnh dứt khoát nhất trong sáu người cũng đột nhiên dừng lại trong phút chốc.
Ngay khi toàn lực xông lên, lại đột ngột dừng lại.
Một trận này, hắn đã rơi xuống cuối đội sáu người, biến thành năm Xà Tôn đứng mũi chịu sào nghênh đón.
Xà Vương từ trên cao nhìn xuống, cường thế đi xuống, năm Xà Tôn điên cuồng rống to, đồng thời đao kiếm cũng phát ra ánh sáng cực hạn, đao khí, kiếm khí giăng khắp mấy trăm trượng!
“Lão đại, đi mau!”, một Xà Tôn vô thức hét lớn, sau đó theo bản năng nhìn thử.
Lão đại nào đi mau?
Lão đại đã đi rồi?
...
Người đâu, từ trước đến nay vẫn luôn kỳ lạ như vậy, một giây trước còn luôn mồm hô “lão đại đi mau”, nếu như lão đại không đi, ở lại cũng chịu chết, tất cả mọi người lại phải khóc, đều sẽ gọi, đều sẽ mắng: “Sao ngươi không đi? Người không đi thì sự hy sinh của chúng ta có ý nghĩa gì?”
Nhưng lúc ngươi hô “lão đại đi mau” thì lão đại đã đi rồi.
Ai rồi cũng sẽ có một loại phẫn nộ đến cực điểm khi bị phản bội, các huynh đệ liều mạng vì ngươi, ngươi lại cưỡi ngựa chạy mất, trái tim của ngươi ở đâu, tình cảm huynh đệ ở đâu...
Nhưng những điều này, vào lúc này, thật sự là quá muộn để nghĩ, thậm chí là không kịp mắng, không kịp nguyền rủa, năm người đã cùng đối đầu trực diện với Xà Vương rồi!
Xà Vương phẫn nộ đi xuống, trở nên vô cùng mạnh mẽ, uy nghiêm tràn trề không có gì chống lại nổi!
Keng keng keng...
Đao kiếm, binh khí của năm Xà Tôn đồng loạt bị gãy, nhưng cũng có một nửa đâm vào cơ thể của Xà Vương!
Công lực cả đời của năm người trước sau tụ hợp, hơn nữa Xà Vương còn đang tràn đầy lửa giận, không có lòng dạ nào phòng thủ, cho dù da thịt có dày béo thì vết thương cũng chồng chất, đầm đìa máu tươi!
Nhưng năm người cũng bị thương nặng, đều văng ra ngoài, trong miệng phun ra máu tươi!
Xà Vương tiếp tục ấn xuống, năm người cười khổ: “Gọi ngươi một tiếng lão đại, dứt khoát tác thành cho ngươi!”
Một tiếng rống to!
Vốn dĩ năm người đang văng ngược ra ngoài đột nhiên dừng lại, đồng loạt cùng lao lên!
Sau đó là một tiếng nổ lớn, năm người tự biết mình không may mắn, tự bạo cùng lúc, dùng ý chí cuối cùng thành toàn tình nghĩa huynh đệ!
Đây là cực hạn tự bạo của năm cao thủ Ngự Thần, uy lực vô biên!
Mặc dù trước đó một số tu giả Ngự Thần mất mạng dưới móng vuốt của Rết Vương, nhưng tất cả bọn họ đều dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, kéo dài hơi tàn, hy vọng có thể được cứu viện, người bị thương nặng, người bị trúng độc, sức mạnh dư lại trăm không dư một, thậm chí tự bạo cũng không ý nghĩa.