Có thể vô cùng gay go.
Nhưng là mình không qua đó thì sao mà yên tâm?
Suy nghĩ một lúc lâu, vẫn cầm điện thoại lên: “Nam Chính Càn, bây giờ ngươi có chuyện gì không? Nếu không ngươi đi tới xem dãy núi Tinh Mang, vừa rồi ta nói với chú Tả, hắn nói…”
Nói một lúc.
Nam Chính Càn ở bên kia không ngừng kêu khổ: “Ta đang trấn giữa Kinh Thành, còn có Thiên Vương ngài lần này câu cá câu ra chuyện, ta còn chưa chùi mông xong đâu, chạy đi đâu được…”
Bộ trưởng Nam vô cùng khổ tâm: “... Hơn nữa, anh Tả còn có con gái ở kinh thành, ta cũng không thể lúc nào cũng coi chừng nha đầu kia, sao mà yên tâm được, lỡ đâu nha đầu kia lo lắng cho em trai chạy đi, vậy cũng xong đời rồi… Nha đầu kia đã lén chạy một lần rồi. Ta đuổi theo ba nghìn dặm mới đuổi được…”
“Bên này ta thật sự hết cách phân thân rồi…” Bộ trưởng Nam khổ sở, nhưng loáng thoáng có chút hả hê.
Anh Tả không có tâm linh cảm ứng?
Vậy là không sao, hơn nữa, còn có phân thân của ta ở trên người của Tiểu Đa Đa nữa cơ mà...
Hơn nữa, lão tử ở kinh thành, chùi mông cho các ngươi, chùi không xong cũng không được, một đám người không chê chuyện lớn.
Mấy ngày trước Tây Môn Liệt vừa mới chém một đao cháu của hoàng hậu, không tuân theo quân pháp.
Bây giờ ta vẫn còn đang phải xử lý.
Một đám người không người nào bớt lo, cũng làm ra chút chuyện như vậy, cháu hoàng hậu, nói chém là chém sao?
Ngươi chém cũng chém đi, làm sao ngươi không tới chùi mông?!
Tên nhãi Tây Môn Liệt ngươi còn không quay lại, để cho lão tử nhận nước miếng đầy mặt ở đây, lão tử dễ dàng lắm hả...
Lần này là Du Đông Thiên ngươi gây ra chuyện, cũng tự ngươi chơi đi! Hơn nữa, phân thân của lão tử đang chùi mông cho ngươi, ngươi còn muốn lão tử qua đó?
Sau khi trải qua sóng gió nội bộ lần này, lão tử nói gì cũng không ngây ngốc ở Kinh Thành nữa, lão tử phải nhanh chóng trở về quân đoàn Phương Nam để làm đại soái!
Các ngươi ai thích về thì về...
Đến lúc đó lão tử cũng bắt hoàng thân quốc thích để chém chơi, cho tất cả các ngươi nếm thử cảm giác tuyệt vời khi chùi mông đi.
Là đau xót thoải mái như thế nào!
Du Đông Thiên trợn tròn mắt, hắn không thoát ra được, nhưng Nam Chính Càn cũng không rảnh.
Vậy phải làm sao?
Đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Nam Chính Càn, ngươi báo cáo việc thiết lập cục diện bị chú Tả cho vào danh sách đen… Ờ, đột nhiên ta nhớ tới chuyện này, ngươi báo cáo cái gì?”
Bên kia bộ trưởng Nam dừng lại một chút, hình như đang sắp xếp công việc, ngay sau đó vội vàng nói: “Ngươi tự xem mà xử lý đi.”
Lập tức cúp điện thoại.
Xoa mồ hôi lạnh.
Tại sao ta báo cáo… Ta có thể nói cho ngươi nghe?
Du Đông Thiên cầm điện thoại nghe tiếng cúp máy, chậc lưỡi, không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Chắc chắn lão tử chịu tiếng xấu thay người khác rồi…”
Xoay hai vòng, vẫn có hơi đau đầu.
Chịu tiếng xấu hay không chịu tiếng xấu... Chỉ cần Tiểu Đa Đa không có chuyện gì thì sẽ không sao.
Nhưng mà hôm nay ai làm ra chuyện này?
Thật sự không yên lòng, cho nên gọi điện thoại thêm lần nữa, giọng nói thân thiết: “Thiết Giang, bây giờ đang ở đâu?”
“Ta đang ở Đại Lục Đạo Minh, có chuyện gì không Du lão đại?”
“Ờ, ngươi bận đi.”
Du Đông Thiên cúp điện thoại, khóe miệng co giật không ngừng.
Ngươi nói thợ rèn như ngươi, chạy xa như vậy để làm gì?
Tất cả đều là thứ không để cho người ta bớt lo!
Họ đều không có thời gian, chẳng đi được.
Du Đông Thiên cảm thấy mình thật sự bị tổn thương.
Hắn vỗ tay vài tiếng, buồn rầu chán nản: “Xem ra hai người các ngươi phải đi chuyến này rồi.”
Hai người hiện lên giữa không trung: “Lão đại, có chuyện gì ạ?”
“Dãy núi Tinh Mang... vẫn là chuyện đấy.”
“Không phải bên đó đã có nhóm ba người Nhật Nguyệt Tinh rồi sao ạ?” Hai người tỏ vẻ vô cùng khó hiểu.
“Haizzz, hai người các ngươi cũng qua đó xem đi, chỉ mong tuyệt đối không có rủi ro nào.”
Hai người ngày càng cảm thấy mơ hồ khó hiểu: “Trạng thái của kế hoạch này cũng chỉ như thế thôi mà? Có ba người Nhật Nguyệt Tinh trấn giữ ở đấy đã dư sức ứng phó mọi khả năng xảy ra biến cố, thế mà còn chưa đủ đảm bảo tuyệt đối không có rủi ro nào sao? Nếu ba người họ ở đó mà không đảm bảo được nguy cơ hiểm hoạ, cho dù tính thêm hai người bọn ta cũng chưa chắc làm nên chuyện gì đâu.”
“Sao các ngươi lại không hiểu thế, bây giờ thái độ mới là điều quan trọng nhất! Thái độ đó, hiểu chưa?”
Du Đông Thiên thở dài, liếc mắt nhìn họ: “Hay là hai người các ngươi ở lại đây đề phòng Hồng Thuỷ, Liệt Hoả, tự ta sẽ đi một chuyến sang bên kia?”
Hai người sợ hãi ngay tức thì: “Ngài nghỉ ngơi chút đi ạ, cứ để bọn ta sang bên kia... Ở lại bên này, bọn ta thật sự không đỡ nổi các đại lão Vu Minh đâu. Đừng nói Hồng Thuỷ, Liệt Hoả, ngay cả Băng Minh, Đan Không, chưa chắc hai anh em bọn ta có thể đối phó...”
“Hừ!”
Du Đông Thiên liếc mắt, bỗng chốc trở nên suy sụp: “Chuyện ở bên kia vẫn cứ tiếp tục, quan trọng nhất là phải là bảo vệ bằng được tiểu tổ tông ấy... Nếu hắn thật sự gặp chuyện không may, thì ta sẽ xong đời...”
“Bất kể thế nào! Bất kể ra sao đi nữa! Phải đảm bảo hắn còn sống!”
Hai người cảm thấy lờ mờ.
Đến mức như thế à?
Không phải chỉ là con mồi thôi sao, dù nặng ký đến đâu cũng không thể đánh đồng với Hữu Lộ Thiên Vương như ngài chứ?
“Lão đại, cho ta hỏi một câu nhé, rốt cuộc vị đó là ai?”
Hai người cẩn thận hỏi.
Du Đông Thiên cười như đang mếu: “Nếu có thể nói cho các ngươi biết thì ta đã nói sớm rồi biết chưa? Các ngươi chỉ cần biết người đó cực kỳ quan trọng, quan trọng hơn hết là được!”
Hai người cảm thấy sợ hãi.
“Các ngươi nhớ cho kỹ đây, nếu như hắn chết thì có khi ta cũng phải chết luôn...”
Du Đông Thiên nhắm luôn con mắt méo mó, cơ mặt trở nên không khác gì mông gấu bất cẩn bị dao đâm: “Hiểu chưa?”
“Dạ hiểu, hiểu rồi ạ!”
Bây giờ hai người mới thật sự hoảng đến mức nhảy dựng.
Hắn chết thì Hữu Lộ Thiên Vương đại nhân cũng phải chết theo nốt!
Tin tức khủng bố như vậy, quả thực vô cùng chấn động.
Hai người đứng ngồi không yên.
“Bọn ta đi ngay đây.”
“Phải hơn cả tốc độ nhanh nhất nhé!” Du Đông Thiên thúc giục: “Mau lên đường đi!”
Hai người cũng không chậm trễ, vèo một phát đã không còn bóng dáng.
…
Hai người này đang chạy đi.
Ba người ở bên kia lại ngày càng hoang mang sợ hãi!
Không tìm được Tả Tiểu Đa, chúng ta đừng hòng quay về ư?
Chuyện này…