Bên kia, Du Đông Thiên do dự một lúc lâu, rốt cuộc vẫn phải bấm dãy số điện thoại kia.
Sự tuyệt vọng cứ tra tấn liên tục, nhưng tim vẫn rất hung hăng, đè xuống.
Reng...
Reng...
Không ai nghe điện thoại.
Tiếp tục.
Trực tiếp bị cúp máy.
Vẻ mặt của Du Đông Thiên giống như tro tàn, ngồi chờ ở trên ghế.
Quả nhiên, vừa gửi tin nhắn đi.
“Đã xảy ra chuyện? Nhắn tin nói.”
Du Đông Thiên giống như cha mẹ chết.
Nặng nề viết chữ: “Tiểu Đa Đa... Không thấy nữa.”
Ngừng một lúc lâu.
Thậm chí Du Đông Thiên có thể tưởng tượng được, phản ứng và vẻ mặt của bên kia.
Cuối cùng bên kia mới gửi tin nhắn tới: “... Đã chết?”
Du Đông Thiên vội vàng gửi tin nhắn: “Không có, chắc là chưa, chỉ là đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, thần thức khóa chặt trên người hắn đã mất đi hiệu lực, mà phân thân bảo vệ cũng không có kích thích… Tóm lại tung tích biến mất một cách rất kỳ lạ, tạm thời không biết xảy ra chuyện gì… Có lẽ, có nguyên nhân khác?”
Có lẽ làm quan đã lâu, Du Đông Thiên không có nói ra những lời chết theo bản năng, vẫn để lại một chút khoan nhượng, dĩ nhiên, hắn cũng thật lòng hy vọng.
Thật sự có nguyên nhân khác!
Cho dù bị người khác cười nhạo mình kiến thức hạn hẹp, thiếu hụt kiến thức cũng là không có cách nào!
Ting.
Bên kia gửi tin nhắn tới: “...thần thức khóa chặt mất rồi? Phân thân bảo vệ không có bị kích thích?”
Du Đông Thiên vội vàng trả lời: “Vâng, chính là chuyện trăm bề không có cách giải, thế nên vội vàng báo cáo với ngài, xem ngài có cao kiến gì hay không.”
Ting.
Tin nhắn vừa gửi tới, tới mấy cái liên tiếp.
“Không đảm đương nổi xưng hô ngài này của Thiên Vương đại nhân, cao kiến càng không có.”
Ting!
“Cho Thiên Vương đại nhân ngài thêm hai ngày, tìm người hoặc là tìm thấy thi thể.”
Ting.
“Tìm được người, ta mời lệnh tôn và các hạ xuống đây chơi. Tìm được thi thể, ta tới nhà các ngươi chơi.”
Ting.
“Không thể không nói, vận khí của ngươi rất tốt, bây giờ vừa đúng lúc bà xã ta đang đi mua thức ăn, nhưng tin tức này, ta cũng chỉ có thể kéo dài thêm hai ngày, hy vọng ngài có cứu tinh soi chiếu.”
Du Đông Thiên lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Bên này vừa mới để điện thoại xuống, đã ném ánh mắt lên trên giao diện tin nhắn.
Mới vừa rồi trao đổi trong điện thoại, làm cho hắn không nhịn được da đầu muốn nổ tung, quả nhiên câu chữ vô tình, những câu chữ đều là ánh sáng đao kiếm!
Nhưng chú Tả chính là chú Tả, rốt cuộc còn cho hai ngày để hòa hoãn.
Nhưng mà lời này, hơi khó chịu: Tìm người hoặc là tìm thấy thi thể.
Này...
Ta chỉ dám tìm người, nhưng không dám tìm thi thể.
Nhưng mà... Người vẫn còn ở đó không?
Không, chắc chắn người vẫn còn đó!
Du Đông Thiên phiên cứu từng câu từng chữ thêm lần nữa, trong lòng từ từ trên bên bình tĩnh.
Quả nhiên chú Tả vẫn ám chỉ cho ta.
Du Đông Thiên đứng bật dậy, chậm rãi bước đi.
Ừ, cái này rất rõ ràng.
Cho hai ngày để tìm người hoặc là tìm thấy thi thể.
Bên trong những lời này có học thức rất lớn.
Nếu như đổi lại người bình thường, đoán chừng cũng chỉ thấy được ý trên mặt chữ, nhưng mà Du Đông Thiên lại không giống vậy. Rèn luyện giang hồ nhiều năm như vậy, chìm nổi trong biển người, làm sao có thể không rõ một chút chuyện này?
Tục ngữ có câu, phụ tử liền tâm, mẫu tử liền tâm, cho tới bây giờ lời này cũng không phải chỉ nói mà thôi.
Ví dụ như, có một vị mẹ, đột nhiên vào ban đêm rất nhớ con của mình, hoặc là nằm mơ thấy con của mình cáo biệt với mình...
Giống như đột nhiên một vị cha cảm thấy sợ hết hồn hết vía, tim đập nhanh đến mức không thể nhịn được, nhưng không phải là bệnh tim tái phát...
Bình thường vào lúc này chính là thân nhân rời đi, hoặc là xảy ra chuyện gì đó.
Mà những lời này của chú Tả, nói chung là, hắn không có cảm giác.
Chú Tả là ai?
Linh giác của hắn phải đến trình độ nào, nói là độc bộ thiên hạ cũng không quá đáng chút nào,
Ngay cả hắn làm cha ruột cũng không có cảm giác, nói rõ tiểu tử kia còn sống.
Cho dù có gặp được chuyện gì nguy hiểm...
Nhưng vẫn chưa tới mức phải chết.
Còn muốn sâu thêm một tầng, mặc dù khóa chặt linh hồn đã mất đi hiệu lực, nhưng phân thân bảo vệ của bộ trưởng Nam đã gửi gắm lên người của Tả Tiểu Đa, có hiệu lực lúc lâm nguy, nếu không có hiệu lực, chẳng phải phân thân bảo vệ vẫn còn sao?
Cũng chính là Tả Tiểu Đa hoàn toàn không có gặp nguy hiểm, còn không dùng đến phân thân bảo vệ!
Về phần tới chơi gì đó... Du Đông Thiên tỏ vẻ, tạm thời không suy nghĩ.
Tìm được người trước rồi hãy nói.
Tốt nhất là, ta cũng không tới chơi ở nhà ngài, cơm của các ngài, ta nuốt không trôi. Ngài cũng đừng đến chơi nhà ta… Nhà ta, cũng không chịu được việc ngài đến chơi đâu...
Suy nghĩ đến đây, mặc dù phần lớn cũng là mình đoán, nhưng Du Đông Thiên lập tức cảm thấy mình như vừa sống lại.
Chỉ cần còn một tia hy vọng, vậy là tốt rồi!
Vậy là tốt rồi!
Nhấc điện thoại lên.
Ngay sau đó lại để xuống, thì thào lẩm bẩm: “Bây giờ ta sẽ qua đó, ta muốn xem đã xảy ra chuyện gì, chắc là vẫn kịp, nhất định phải tới kịp!”
Xem bên này...
Chắc là áp lực không quá lớn?
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn gọi một cú điện thoại: “Cho các ngươi một ngày một đêm, chắc chắn phải tìm được tung tích Tả Tiểu Đa, nếu như người vẫn còn sống, phải bảo vệ toàn diện ở mọi nơi cho ta, nếu như xảy ra sơ suất, các ngươi cũng không cần trở lại!”
Cúp điện thoại, lập tức xuất phát.
“Gần nhất bên kia không có động tác gì quá lớn…”
“Mặc dù, Hồng Thủy Đại Vu và Liệt Hỏa Đại Vu liên tục hoạt động... Nhưng tình hình biên cảnh cũng không quá nguy hiểm. Tất cả mọi người rất buồn bực, tại sao vào lúc này người cao cấp ở Vu Minh, không có vẻ phục hồi chuyện xưa…”
Du Đông Thiên buồn bã nhíu mày.
Cái vấn đề này thật ra vẫn còn rất lớn.
Lúc cha đang bế quan tu luyện chữa thương, trong lúc chú Tả đang Hồng Trần Lịch Luyện, cũng chỉ có mình và hai người kia đối phó ở xung quanh.
Bây giờ hai người trấn giữ ở Tây Nam... Bên kia mấy vị Đại Vu đã chiến đấu được mấy trận.
Mà bên cạnh mình có thể nói là một khâu rất quan trọng, là mấu chốt của vấn đề.
Ở đây mấy ngày, Hồng Thủy Đại Vu không biết nổi điên cái gì, mỗi ngày bộc phát khí thế áp bức, giống như bị bệnh thần kinh...
Ngộ nhỡ tự mình đi, bên kia cảm ứng được Khí Cơ Chi Dư, mấy người Đại Vu lợi dụng cơ hội giết người...