“Không nhúc nhích. Không cảm giác, không kích thích.” Bộ trưởng Nam liên tiếp nói ra ba cái không, còn không hiểu tại sao: “Tại sao?”
“Tại sao!”
Du Đông Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Nam Chính Càn, ngươi xong đời rồi! Ta cho ngươi biết, Tiểu Đa Đa dưới sự bảo vệ của phân thân của ngươi, biến mất, không thấy nữa, không thấy nữa rồi!”
“...”
Lúc bộ trưởng Nam nghe được tin tức này, trong đầu vang lên tiếng vù vù.
Ngay lập tức, choáng váng hoa mắt, thậm chí cũng không nghe thấy lời nói đổ lỗi của Du Đông Thiên.
Chỉ có một suy nghĩ trong đầu: Tiểu Đa Đa biến mất, không thấy nữa...
Trước mắt tối sầm, cả người ngồi phịch xuống ghế sô pha, thì thào lẩm bẩm: “Không... Không thấy?”
Đột nhiên phản ứng lại, nắm chặt điện thoại: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lần trước không phải ngươi đã từng bảo đảm với ta… Tại sao… Tại sao lại không thấy?”
Vội vàng nói: “Ta cho ngươi biết Du Đông Thiên, ngươi là Thiên Vương, lão tử đánh không lại ngươi, nhưng cái gì gọi là dưới sự bảo vệ của phân thân của ta lại biến mất không thấy gì nữa? Ngươi có ý gì? Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Bên Du Đông Thiên, giọng nói bất lực, nói lại chuyện này thêm một lần nữa.
“... Chính là chuyện như vậy... Dù sao, chính là không thấy nữa…”
Du Đông Thiên ủ rũ: “Ngươi nói xem, chuyện này phải làm sao bây giờ.”
Vẻ mặt của Nam Chính Càn lập tức trở nên trắng bệch, chỉ cảm thấy tim của mình, vào lúc này trực tiếp ngừng đập.
Trước mắt chỉ có trời đất u ám, long trời lở đất, trời sập đất sụt, đều là cảnh của ngày tận thế.
Thậm chí mất đi ý thức, chỉ nghe được giọng nói của mình đang nói với Du Đông Thiên: “Chuyện này... Giấu cũng không giấu được…”
Bên kia giọng nói của Du Đông Thiên hoang mang lo sợ rất rõ ràng: “Ngươi nói hay là ta nói?”
Nam Chính Càn không còn hy vọng ngồi phịch xuống ghế sô pha, lẩm bẩm: “Tùy thôi… Dù sao bây giờ ta sống cũng không thể yên nổi… Mặc cho ngươi đổ lỗi như thế nào...”
Du Đông Thiên: “Ai, ai đổ lỗi… Những chuyện này, tại sao phải báo cáo… Cho dù che giấu một thời gian, có thể che giấu được bao lâu? Ta ta… Bây giờ ta rất hoảng… lão Nam à, chuyện này…”
“Du Đông Thiên ta con mẹ nó!”
Đột nhiên bộ trưởng Nam phản ứng lại, đột nhiên hét lên một tiếng kinh thiên động địa từ trong cổ họng, mắng to: “Lúc ấy ta đã nói đừng làm! Ngươi mẹ nó cứ kiên trì muốn làm!!! Lòng tin của ngươi đâu rồi! Lời cam đoan của ngươi đâu rồi?! Ta ta ta…”
Rốt cuộc nói không nên lời, ngừng một chút, mới mắng to: “Ngươi còn có tác dụng gì chứ! Nếu như… Nếu như… Nếu như thật sự không còn, ngươi Du Đông Thiên, chính là tội nhân muôn đời!”
Bên kia, Du Đông Thiên cúi đầu, vô cùng bất lực, yên lặng bị mắng, không nói một từ.
Đơn giản là lấy cấp bậc ra mà nói, mặc dù bộ trưởng Nam quyền cao chức trọng, nhưng đúng là vẫn còn kém hơn Hữu Lộ Thiên Vương một chút, bây giờ lại bị Nam Chính Càn nhắc tên mắng tổ tiên, cũng không phải bác một lời.
Chỉ có vẻ mặt uể oải, còn có suy nghĩ hơn do dự.
Chuyện này phải làm sao bây giờ?
Làm sao để kết thúc công việc?
Đúng như lời của bộ trưởng Nam, chỉ là kéo dài không qua thôi.
Cái tin tức xấu này, cho dù như thế nào cũng phải báo cáo.
Trong điện thoại, giọng nói của bộ trưởng Nam chậm rãi trở lại bình thường: “Không đúng, ngươi nói cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại không thấy nữa? Biến mất? Không thấy nữa? Là xác định chết thật... Rồi?”
Lúc nói đến hai chữ “Chết rồi” cuối cùng, giọng nói của bộ trưởng Nam tối tăm đến muốn chết.
Trước mắt lúc tối lúc sáng, hình như vũ trụ cũng đang nổ trung trước mắt mình.
“Là không thấy nữa. Cũng là đã biến mất rồi... Nhưng vẫn chưa xác định đã chết, cũng không thấy thi thể, cho nên ta mới hỏi cảm ứng của ngươi…”
Giọng nói của Du Đông Thiên tràn đầy mất mát: “Nhưng mà… Đột nhiên khóa chặt linh hồn không còn tin tức, đây chính là khóa chặt linh hồn đó, chuyện này... Gần như không có khả năng thứ hai…”
Bộ trưởng Nam hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ nhịn xuống sự xúc động muốn chửi ầm lên: “Thôi, việc đã đến nước này, hãy nói thứ có thứ không, không còn tác dụng, ta gọi điện cho Tả ca…”
Đột nhiên nhớ lại: “Không đúng... Lần trước điện thoại của ta đã bị hắn cho vào danh sách đen rồi…”
Hắn bất lực nói: “Hay là ngươi gọi đi, ta không phải đổ lỗi, cái lỗi này, ta nhất định không đổ được… Cho dù như thế nào, làm gì cũng có trách nhiệm của ta… Nhưng lần trước sau khi ta báo cáo việc thiết lập cục diện đã bị cho vào danh sách đen rồi, thật sự không liên lạc được…”
Sau khi Du Đông Thiên nghe xong đã sởn hết gai ốc rồi.
Nam Chính Càn bị cho vào danh sách đen rồi?
Chỉ là báo cáo việc thiết lập cục diện đã bị cho vào danh sách đen rồi.
Vậy để lộ tin tức này, quả thật là làm cho người nghe hoảng sợ, người nghe chán nản, uy nghiêm đáng sợ, không cần nói cũng biết!
Nuốt vài ngụm nước miếng một cách điên cuồng, cuối cùng chán nản nói: “Được... Để ta... haizzzz... Đưa đầu lên là một đao, rút đầu lại là một đao… Để ta.”
Giọng nói của Nam Chính Càn tràn đầy sự căm thù và giễu cợt: “Ngài là Thiên Vương, lòng tin của ngài bùng nổ, cái gì ngài cũng dám làm, cái cục diện nào cũng dám bố trí, ngài chịu đựng được! Thân người của ngài cao! Ngài tuyệt nhất! Ngài…”
Du Đông Thiên cúp điện thoại.
Đùng một tiếng.
Bộ trưởng Nam đã đập phá phòng làm việc!
“Ngươi mẹ nó! Ngươi mẹ nó! Ngươi mẹ nó! Ngươi mẹ nó…”
Bộ trưởng Nam điên cuồng đập phá nửa tầng lầu!
Rốt cuộc rốt cuộc, ngừng lại, núp ở trên ghế, hai tay ôm đầu.
Tính nghiêm trọng của hậu quả này, sẽ không có ai rõ hơn hắn ta.
Chắc là anh Tả có thể lấy đại cục làm trọng, nhưng mà còn có chị dâu, lại càng kinh khủng hơn...
Anh Tả là Ngự Tòa, nhưng chị dâu lại không có chức vị, cũng càng không cần cố kỵ, có thể… Làm ra bất kỳ chuyện gì!
Hôm nay...
Nhiều năm như vậy vẫn không có con, rốt cuộc có một bảo bối phiền phức, chẳng sợ lúc không thể tu luyện, chị dâu vẫn cưng chiều như cũ.
Bây giờ một tư thế phát triển thiên tài, ngạo thị đàn luân, đã xuất hiện tư thế bay lên trời, trong lòng chị dâu không biết vui như thế nào, một khi gửi tin tức này...
Bộ trưởng Nam không dám nghĩ tới.
...