Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1111 - Chương 1112: Trời Muốn Sụp Đổ Rồi

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1112: Trời muốn sụp đổ rồi

Sau đó, giọng nói của Hữu Lộ Thiên Vương đại nhân có hơi hổn hển: “Ý gì? Một người bình thường, tại sao lại đột nhiên biến mất? Không phải đã khó chặt linh hồn rồi sao? Có phải ba người các ngươi đã nhầm rồi hay không? Đừng nói giỡn, nhất là vào lúc này.”

Tim của người này không khỏi vị trí ngừng đập một lúc.

Hữu Lộ Thiên Vương đại nhân... Hơi thở hổn hển này, hình như không quá bình thường...

“Đã khóa chặt linh hồn, nhưng mà cũng không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên linh hồn bị khóa chặt đã biến mất... Hoàn toàn không có cảm ứng... Bọn ta đã dùng thần thức tìm cả dãy núi Tinh Mang, vẫn không có gì như cũ…”

Trong điện thoại bên kia im lặng thật lâu.

Một lúc lâu sau, Hữu Lộ Thiên Vương đại nhân dùng giọng nói giống như mộng du: “Tình hình gì, linh hồn bị khóa chặt có thể biến mất?”

Trong lòng ba người càng kỳ lạ hơn.

Tình hình gì mà linh hồn bị khóa chặt có thể biến mất? Hữu Lộ Thiên Vương không hiểu?

Còn hỏi bọn ta?

Nhưng mà Thiên Vương hỏi, dĩ nhiên phải trả lời.

“Khụ... Cái này rất khó nói; Ví dụ như... Người kia chết rồi, nguyên linh không còn, hiển nhiên cũng là... Hoặc là…”

Người này giải thích một cách khó khăn.

Ầm...

Bên kia lại truyền tới một tiếng động không biết là gì... Đột nhiên cuộc trò chuyện đã dập máy!

Tắt rồi!?

Ba người nhìn nhau, nhưng đồng thời sinh ra một suy nghĩ trong đầu

Tình hình có gì đó không đúng, có gì đó vô cùng không đúng, quá không bình thường!

...

Bên ngoài mấy vạn dặm.

Một phòng làm việc thoạt nhìn rất xa hoa, trên thực tế càng xa hoa hơn...

Cái ghế bằng gỗ rất nặng đã gãy, Hữu Lộ Thiên Vương đại nhân không chút hình tượng ngồi ở dưới đất, ngây người, si ngốc nhìn điện thoại đời mới nhất đã thành một nắm ở trong tay.

Vẻ mặt bối rối một lúc lâu.

Mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao ta phải bóp vỡ điện thoại chứ?

Ta rất thích cái điện thoại mới nhất này...

Sau đó mới phản ứng lại.

“Vù!”

Vội vàng đi ra ngoài tìm điện thoại khác.

“Đưa điện thoại của ngươi cho ta!”

“Vậy ai gọi tới?”

“Chà mẹ nó ngươi không biết? Ngươi lại không nói với ta, vậy ngươi không biết thì ai biết?”

“Nhanh!”

“Nhanh lên!”

Sau khi thông qua những thứ lộn xộn, điện thoại lại gọi đi, Du Đông Thiên vô cùng căng thẳng hỏi: “Nhiệm vụ hoàn thành như thế nào?”

Ba người đều ngây ngẩn cả người.

Không phải mới vừa rồi đã báo cáo với ngài rồi sao?

Ngài đổi điện thoại hỏi lại lần nữa,

Chẳng lẽ có thể thay đổi kết quả thành không thành công hay sao?

“Nhiệm vụ rất thuận lợi, trước mắt đã tập trung vào rất nhiều... Hơn nữa bây giờ, các cục Tinh Thuẫn cũng đang hành động rồi…”

“Ta không có hỏi cái này, ta hỏi chuyện của tiểu tử kia, người mà cho các ngươi bảo vệ, mới vừa nói cái gì? Không... Không thấy?”

“Vâng, Thiên Vương đại nhân, tiểu tử kia không biết đã xảy ra chuyện gì... Đã không thấy tăm hơi, bọn ta đã đi tìm rất lâu, vẫn không tìm được…”

Bên kia, hơi thở của Thiên vương trở nên nặng nề.

Một lát sau, vô cùng phẫn nộ nói một câu: “Không tìm được là có ý gì? Không tìm được thì tiếp tục đi tìm! Ba người các ngươi... Rốt cuộc là làm ăn cái gì? Ngay cả chút chuyện như vậy cũng làm không xong? ! Ngươi... Các ngươi đây là…”

Điện thoại lại cúp máy.

“...”

Ba người nhìn điện thoại, vô cùng buồn bực.

Loại kết quả này, bọn ta cũng không muốn!

Nhưng mà phản ứng của Thiên Vương đại nhân có gì đó không đúng, đến mức kịch liệt như vậy sao?

Không phải là thiếu niên thiên tài ở cảnh giới Thai Tức sao?

Cái gọi là thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, mặc dù chúng ta tương đối nghiêm túc, nhưng có lúc cũng sẽ phải thỏa hiệp...

Trong phòng làm việc, vẻ mặt Du Đông Thiên hồn bay phách lại nhìn điện thoại.

Không thấy.

Không thấy Tiểu Đa Đa...

Dưới sự bảo vệ của ba đại cao thủ mình đã sắp xếp, không thấy nữa!?

Đội hình ta sắp xếp, đội hình ba người, cho dù là hộ tống Tả Tiểu Đa chạy một vòng ở Vu Minh, chỉ cần không phải cố ý tìm đường chết, cũng nhất định có tỷ lệ toàn thân lui về...

Nhưng mà ở nội bộ của Tinh Hồn, lấy phương thức khóa linh hồn để bảo vệ Tả Tiểu Đa... Lại mất dấu Tả Tiểu Đa...

Đây chính là khóa chặt linh hồn!

Cả chuyện này!

Trời sắp sập rồi!

Lần đầu tiên trong đầu Du Đông Thiên xuất hiện bốn chữ này.

Đúng, trời sắp sập rồi!

Động tác lần này, tiến hành đến tìm đường chết rồi, thật sự tìm đường chết cho mình rồi!

Nếu như chỉ có chú Tả, có lẽ... Có lẽ có một chút khả năng, tiếp nhận thực tế...

Hoặc là nói, lấy đại cục làm trọng, ...

Nhưng mà, trong chuyện này còn có thím nữa!

Qua nhiều năm như vậy, cũng không sinh con, thím mong đợi có đứa con ruột thịt của mình tới nhường nào.

Hôm nay, ta đưa tâm can bảo bối của nàng, bị mất dấu rồi!

Còn có thể, đã...

“Trời ơi…”

Rất nhiều người đi qua, cung kính hành lễ với Thiên Vương đại nhân, nhưng mà... Mọi người lại nhìn thấy vẻ mặt nặng nề đang suy nghĩ vấn đề của Thiên Vương đại nhân.

Nói vậy... Thiên Vương đại nhân đang suy nghĩ thế cục đại lục sao?

Thật là cực khổ!

Không thể quấy rầy.

Đang muốn rời đi, đột nhiên nghe thấy Thiên Vương đại nhân hét lên một tiếng hét thảm, tiếng hét này rất thê thảm, quả thật làm cho người nghe đau lòng đến muốn rơi lệ.

Mọi người khiếp sợ nhìn.

Chỉ thấy xưa nay Hữu Lộ Thiên Vương đại nhân luôn chú trọng hình tượng của mình, mạnh mẽ ngồi xổm xuống đất, hai tay nắm tóc của mình, kêu lên: “Trời ơi… Để cho ta chết đi! Để cho ta chết đi…”

Thiên Vương đại nhân kêu la thê thảm, lại có chiều hướng hơi muốn khóc...

Mọi người giật mình, lập tức hoảng sợ chạy trốn!

Có thể làm cho Thiên Vương đại nhân có phản ứng lớn như vậy, tất nhiên là chuyện lớn, chuyện rất lớn!

Chúng ta... Không nên nghe.

Nếu như cần làm gì, tất nhiên Thiên Vương đại nhân sẽ sắp xếp, đợi phân phó là được rồi!

Nhưng mà bây giờ, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, ai tự tìm mẹ của người đó.

Nếu không, một khi Thiên Vương hạ lệnh, sợ rằng sẽ không kịp nữa...

Lúc này chỉ cần chậm trễ một chút, cũng sẽ bị tìm đến phiền toái, biến thành nơi trút giận!

...

Du Đông Thiên hồn bay phách lạc trở về phòng làm việc, phản ứng đầu tiên là: Chuyện này, phải làm sao bây giờ?

Gọi một cuộc điện thoại.

“Nam Chính Càn!” Du Đông Thiên nổi giận hét lên một tiếng: “Phân thân bảo vệ của ngươi đâu rồi!?”

Bộ trưởng Nam sợ hết hồn.

Hữu Thiên Vương gọi điện thoại tới để hỏi cái này? Ý gì chứ?

Tại sao lại cảm thấy giống như là khởi binh hỏi tội vậy?

Bình Luận (0)
Comment