Mặt khác là Hổ Vương chết rồi, Xà Vương cũng không có huyết mạch tộc Hổ, cho dù ăn Thiên Hổ Nguyệt Hoa Cao cũng không giác ngộ được thần thông cao hơn; còn mình thì dùng Long Hồn Sâm để tăng tu vi thêm một bậc, sau này dãy núi Tinh Mang sẽ hoàn toàn do mình làm chủ…
“Giết hắn cũng được, nhưng sau này ngươi phải làm tiểu đệ của ta!” Rết Vương lượn quanh rít gào.
“Rắm bà nội ngươi ấy!” Xà Vương giận tím mặt, ông đây đã nhượng bộ, thế mà ngươi còn đòi thu ta làm kẻ dưới quyền hả?
Hay quá hén!
Thằng rết thúi chết chửa nhà ngươi, đúng là đáng chết!
Xà Vương và Rết Vương gầm rống với nhau.
Hổ Vương bùng nổ cơn giận, hai tên thương tích đầy mình, chỉ còn lại nửa cái mạng mà dám bàn bạc giết ta rồi chia tài sản hả?
Gút chóp bây!
Ông đây cho bọn bây bàn bạc nè!
Thình lình như có tia chớp lao tới, Hổ Vương hít vào thật mạnh, cơ thể Hắc Hổ đột ngột phình ra, đôi cánh khổng lồ trải rộng và giương lên, bề mặt chi chít mũi kiếm!
Có thể thấy ít nhất vài trăm mũi kiếm dài hơn mười thước đính kèm chuôi, chúng loé sáng rét lạnh rồi lao thẳng về phía trước.
Quả thực là kho vũ khí biết cử động. Núi đao biển kiếm, rừng súng mưa gươm, hoá ra chính là như thế.
“Nếu còn không quyết định, tất cả đều phải chết!”
Xà Vương sốt ruột gào lên.
Rết Vương cũng thông suốt, quyết định thật nhanh: “Giết hắn, ngươi với ta kết bái làm huynh đệ, ta làm lão đại!”
Xà Vương ngửa mặt lên trời gào rú: “Đại ca! Chúng ta chung tay giết hắn!”
“Nhị đệ!” Rết Vương hét lớn.
“Đại ca!”
“Nhị đệ!”
Hai Đại Yêu Vương, một trái một phải, bay lượn vòng quanh, chặn hai bên của Hổ Vương rồi lại bắt đầu chém giết, tình hình chiến đấu tăng thêm một bậc!
Hổ Vương liên tục rít gào, hết sức cản đòn, đồng thời hai cánh đập liên tiếp. Cuộc chiến cứ thế mà tiếp tục, đưa hai Đại Yêu Vương bay lên trời cao!
Ý đồ của hắn vô cùng rõ ràng - đừng hòng huỷ hoại Thiên Hổ Nguyệt Hoa Cao!
Đến nước này, Rết Vương với Xà Vương thật sự không màng nữa.
Lên trời thì lên thôi, bây giờ Thiên Hổ Nguyệt Hoa Cao đã biến thành mục tiêu định trước, không thể khiến nó hỏng được. Chờ ngươi chết rồi, chúng ta còn phải chia chác!
Ba Đại Yêu Vương không ngừng gầm rống, liều chết đánh nhau. Tình hình chiến đấu liên tục thăng cấp, đánh đấm ngày càng kịch liệt.
Sự biến đổi ấy làm tất cả mọi người ở dãy núi Tinh Mang hãi hùng khiếp vía.
Rốt cuộc chuyện gì thành ra thế này?
Mọi người nhao nhao cảm thấy mình đã không hiểu nổi tình hình trên dãy Tinh Mang nữa.
Ban đầu mỗi Đại Yêu Vương đều biết sợ, luôn chiếm đóng tại địa bàn mình chứ không duỗi tay ra ngoài. Sau này, đầu tiên là Rết Vương mở đầu cuộc chiến ác liệt, sau đó đến lượt Xà Vương nổi điên, tiếp theo Rết Vương và Xà Vương đều điên lên cùng lúc, đánh nhau dữ dội; đến tận bây giờ thì ba Đại Yêu Vương đã lao vào nhau đấm đá túi bụi...
Độc chướng phun đầy trời, nọc độc tản ra khắp nơi, trong vòng trăm dặm mịt mù độc chướng, liên miên không dứt!
Tả Tiểu Đa ở dưới mặt đất càng phải cẩn thận xâm nhập, thật sự không dám khinh thường.
Lỡ như ba đứa Yêu Vương trên trời phát hiện sơ hở nào đó kỳ lạ... Tiện tay giáng xuống một cú, mình sẽ bay màu theo ngay.
Trong thời khắc quan trọng như thế này, cho dù Rết Vương nhìn thấy mình, đoán chừng nó cũng không chơi đùa với mình nữa mà bày ra tư thế kia luôn.
Tuy ba Đại Yêu Vương bị Hổ Vương ra sức kéo lên không trung đánh nhau, càng đánh càng lên cao, càng đánh càng đi xa; nhưng Tả Tiểu Đa nào dám sơ suất?
Ở phương hướng khác, hai Kiếm Sí Hổ đang vật vã đủ kiểu mà lao đến.
“Grào grào rú...”
“Grào rú grào rú...”
“Grào grào grào...”
“Grào grào grừ rú grào...”
Hai Kiếm Sí Hổ càng đến gần, chúng càng vui mừng khôn xiết, ngẩng đầu vui sướng mà lao sang đây với tốc độ cực kỳ nhanh.
Tuy nhiên khi đến một khoảng cách nhất định, bọn chúng lại cảm giác được sức ép mà mình khó lòng chống lại...
Hấp thu sức ép cực mạnh, tay chân của hai Kiếm Sí Hổ trở nên nhẹ hẫng như một phản xạ tự nhiên.
Hơi thở trong người thật sự doạ hổ rồi...
Ôi, quả thực có cảm giác không dám thở gấp.
“Rú rú grào rú?” Hổ đực ép nhỏ giọng.
“Grừ grừ grào...”
“Grào grào rú rú rú grào...” Hổ đực hơi nhát gan sợ sệt.
“Rú grào grừ?” Hổ cái thèm nhỏ dãi.
“Rú grào?”
“Rú grào!”
“Grừ grào?”
“Grừ grào grào!”
Đúng lúc ấy...
Tả Tiểu Đa cũng đi đến rìa mảnh đất, trông thấy cục đất nhỏ Thiên Hổ Nguyệt Hoa Cao đang thai nghén kia, bấy giờ nó đã nhô lên và đang từ từ xoè ra...
Trong thoáng chốc, một thứ có hình thể giống như hai đoá hoa Tuyết Liên màu tuyết trắng đột nhiên nở rộ giữa mảnh đất, toả ra mùi hương lạ thường quyến rũ loài hổ.
“Grào grào rú...”
Hai con hổ lập tức mất hết lý trí, điên cuồng lao đến.
Chúng là thành viên của tộc hổ, đối với thứ hoà lẫn mùi hương của lão tổ từ thời cổ xưa, quả nhiên hoàn toàn không thể chống lại!
Còn Tả Tiểu Đa vừa mới đến nơi, thấy hai vị khách không mời nhanh chân mà lại nhanh chân đến trước này, hắn thật sự hết cách, chỉ còn nước trơ mắt ra nhìn.
“Buông... Dừng tay... miệng!”
Không còn kịp nữa!
Tả Tiểu Đa đành trơ mắt nhìn hai Kiếm Sí Hổ lao tới gò đất. Hổ đực ngoạm một phát và nuốt trọn đoá hoa, sau đó hổ cái cũng ngoạm theo, nuốt hẳn đoá còn lại!
Giờ phút này, Tả Tiểu Đa choáng váng rồi.
Trong nháy mắt, Tả Tiểu Đa cảm thấy trái tim mình nát bấy!
Uất ức đến mức muốn rớt nước mắt!
Ta giết bọn bây!
Ta mất bao nhiêu công sức mới đến nơi này, thế mà lại để hai con hổ ngốc nhà bây được hời à?
Không được, đồ ngon mà ta đã nhắm, nó sắp sửa đến tay ta, làm sao có thể để người ngoài được hời? Thậm chí hổ lạ cũng không được, mau nhổ ra cho ta!
Ngay khi Tả Tiểu Đa thẹn quá thành giận, muốn hành động cực đoan thì hắn đột nhiên phát hiện...
Khoan đã!
Hai con hổ này... đệt!
Sao trông bây quen mặt thế, nhất là dúm lông màu trắng trên tai con hổ cái kia...
Nè... Đây không phải là hai con hổ ta từng gặp sao?
Vậy thì không phải hổ lạ, mà là hổ quen hả?
Hầy, hai đứa này đúng là chạy dữ thật. Hồi ở thành Phượng Hoàng, hổ cái theo ta đến thành Bắc chiến đấu; lúc ta rời thành Phượng Hoàng, nó lại chạy đến thành Tây ở Hoang Nguyên để tìm chồng...
Ai ngờ bây giờ lại gặp trúng bọn nó, cũng có duyên với nhau quá ấy chứ?
Đây gọi là gì nhỉ, nhân duyên ba hổ à?
Nếu không phải hổ lạ thì thôi vậy!
Ta đến thành Phong Hải lâu thế mà trừ Lý Thành Long ra, hiếm có người nào quen quá; bây giờ đến dãy núi Tinh Mang này, trái lại gặp được bọn thú quen thuộc, chắc hẳn bọn nó có duyên với ta nhỉ?