Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1117 - Chương 1118: Hai Con Hổ, Ăn Nhanh Dữ! (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1118: Hai con hổ, ăn nhanh dữ! (2)

Thế nhưng tại sao hai đứa bây lại có gan nuốt trọn thứ mà Yêu Vương che chở mấy ngàn năm thế, có phải chuyện gì tốt đâu?

Bọn bây đúng là mấy đứa không biết sợ là gì, không sợ chết thật luôn!

Bây giờ chính ta cũng muốn xé bụng hai đứa bây đó!

Từ khi Linh Dược vào bụng bọn nó, sự mê hoặc cùng cực kia cũng biến mất theo. Hổ đực và hổ cái tỉnh dần sau cơn mê man, hai vợ chồng bọn nó nhìn thoáng qua nhau, bỗng dưng gào lên thảm thiết!

Toang rồi, gây ra hoạ lớn rồi!

Cho dù có ngốc đi nữa, hai con hổ cũng biết hình như bọn nó đã ăn thứ không thuộc về mình, hơn nữa còn là thứ siêu cấp tuyệt vời!

Cái gì?

Làm sao bọn ta biết được?

Chỉ khi nhìn thấy quầng sáng vàng phủ trên người, bọn ta mới biết thứ này siêu tốt!

Sức mạnh toàn thân không ngừng tăng lên, máu chảy trong người ồ ạt, hơn nữa đầu óc của bọn ta cũng đặc biệt khai sáng...

Nhưng vẫn khó chịu đôi chút...

Ừm, khó chịu thì đành chịu vậy, bọn ta phải chạy ngay thôi, hổ chạy lẹ đây!

“Grào áu áu áu!”

Hai Kiếm Sí Hổ hét lên, giương cánh định bay khỏi nơi này.

Thế nhưng vầng sáng vàng phủ trên người đã trói buộc khiến bọn chúng bay không nổi, hai đứa nức nở thảm thiết, kẹp đuôi chạy làng!

Đến nước này rồi, ai thèm quan tâm Đông Tây Nam Bắc.

Trên trời cao, tiếng rít gào long trời lở đất của Hổ Vương đột ngột vang lên.

Rõ ràng hắn cảm nhận được thứ mà mình bảo vệ ngàn năm đã biến mất!

Không còn nữa!

Thế mà biến mất rồi!

Rết Vương với Xà Vương còn ở rành rành trước mắt, kẻ nào động vào bảo bối của bổn vương?

Giờ đây Hổ Vương điên thật rồi, hắn điên cuồng rống lên rồi xoay người lao xuống...

Rết Vương và Xà Vương thừa dịp tấn công sau lưng hắn, giáng đòn cực mạnh, máu thịt bắn ra rào rào nhưng hắn lại bất chấp bỏ qua.

Hổ Vương như tia chớp từ trên cao giáng xuống!

Vừa lao xuống, hắn vừa hung tợn rít gào!

“Đứng lại!”

“Mấy thằng giặc đáng chết kia!”

“Grào grào grào grào grào grào...”

Hổ Vương điên rồi, đôi mắt cực lớn gần như muốn lọt ra ngoài.

Thấy rồi nhé, thấy rồi... hoá ra là hai thằng Kiếm Sí Hổ!

Á á á á!

Trời ơi, đất ơi, ôi thần linh ơi!

Tại sao?

Ta bảo vệ ba ngàn năm mà! Á á!

Hai thằng chó chết từ đâu ra? Đến từ nơi nào? Từ nơi nào hả hả hả hả hả!

Bọn nó tính là trùm gì chứ... Dựa vào đâu, bọn nó đã cống hiến được gì?

Dựa vào đâu mà bọn nó vừa đến đã ăn sạch?

Dựa vào đâu mà ta vất vả ba ngàn năm, cuối cùng không được ăn!

Thậm chí chưa từng ngửi thấy mùi?

Hỡi trời xanh, ngài có công bằng không?

Đất ơi, lẽ nào ngươi không phân biệt được phải trái?

Trời ơi, ngươi nhìn kẻ ngu thành người hiền, uổng công làm trời!

Thương thay Kiếm Sí Hổ ba ngàn năm như ta, chỉ đành rơi nước mắt lã chã...

...

Tiếng gầm thét vang vọng trời cao.

Kiếm Sí Hổ đã gần trong gang tấc, không khác gì chiếc tàu tuần dương như sao băng đột ngột giáng xuống từ trời cao

[1] Tàu tuần dương, còn được gọi là tuần dương hạm, là một loại tàu chiến lớn, có vai trò nổi bật từ cuối thế kỷ 19 cho đến khi kết thúc Chiến tranh Lạnh. Những chiếc tàu tuần dương đầu tiên được giao các nhiệm vụ tấn công hay bảo vệ độc lập trên biển.

Tiếng gió gào thét, ngay cả đất đá và vách núi đều sụp đổ.

Giờ phút này, Hổ Vương ôm đầy thù hận, sắp sửa đến mức huỷ diệt trời đất, sụp đổ nứt vỡ như thuở Hồng Hoang.

Hai Kiếm Sí Hổ kẹp đuôi chạy như điên dưới mặt đất, nhưng với tu vi bé nhỏ của bọn nó, làm sao có thể thoát khỏi cuộc truy sát của bậc đế vương?

Sức mạnh của đôi bên và tốc độ, bất kể mặt nào cũng không thể ngang hàng!

Ánh mắt của hai con hổ hoàn toàn kinh hoàng tuyệt vọng.

Thôi xong!

Coi bộ thế này thì chết chắc thật rồi!

Tại sao lúc đó tâm hồn lại mê man quỷ quái, một mực ăn hết hai đoá hoa đó chứ?

Hu hu hu...

Nếu ông trời cho ta cơ hội lặp lại, chắc chắn sẽ nói: Không ăn đâu!

Nếu có thêm kỳ hạn nữa...

Hu hu hu... Ta hi vọng mười ngàn năm! Cũng chẳng ăn đâu!

“Moá tụi bây...”

Tả Tiểu Đa vãi cả linh hồn!

Lông tóc mới mọc trên người đều xù hết lên!

Quả nhiên hai con hổ này đến để hại ta mà.

Hai đứa bây liều mạng chạy trối chết như vậy, tại sao chọn phương hướng nào không chọn mà cứ phải chạy về phía ta hả?

Đúng vậy, không nhìn lầm đâu.

Hai con hổ giống như hai thanh kiếm sắc bén màu đen chạy một mạch... một mạch lao đến chỗ của Tả Tiểu Đa!

Hơn nữa tốc độ còn rất nhanh.

Bọn nó điên cuồng lao đến dưới mặt đất, chỉ còn cách Tả Tiểu Đa chừng năm mươi thước!

Kiếm Sí Hổ Vương trên không trung cũng nhào xuống ầm ầm, cách mũi của Tả Tiểu Đả... cùng lắm khoảng năm mươi thước thôi!

Với khoảng cách chết chắc như vậy, hơn nữa còn đối diện với nhau, cho dù hắn có 1000 viên Hoá Không Thạch cũng không làm nên chuyện gì.

Vô dụng!

Thậm chí Tả Tiểu Đa có thể soi gương qua cặp mắt giận dữ của Hổ Vương trên không trung rồi...

Giờ phút này, hắn cảm thấy linh hồn mình sắp sửa bật ra.

Khoảnh khắc ấy, Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy chức năng dạ dày của mình mạnh đến vô cùng vô tận, ruột trong bụng hắn điên cuồng co bóp, có thứ gì đó ùn ùn vọt tới hậu môn!

Thôi xong, cái mạng của ta đi đứt rồi.

Ngay lúc ấy, hai con hổ nhìn thấy Tả Tiểu Đa, hơn nữa còn nhận ra hắn!

Hai Kiếm Sí Hổ vui mừng quá đỗi!

n nhân!

Không ngờ ân nhân ở ngay đây!

n nhân, ngài chính là quý nhân của vợ chồng bọn ta!

n nhân!

“Grào grào rú rú rú...” Hai Kiếm Sí Hổ liều mạng gào rú với Tả Tiểu Đa, nét mặt cực kỳ gấp gáp.

Đương nhiên Tả Tiểu Đa không hiểu bọn nó nói gì.

Nhưng Hổ Vương ở trên không trung lại nghe rất rõ ràng: “n nhân! Cứu mạng với ân nhân ơi!”

“n nhân ơi, ngài tới rồi, bọn ta sắp chết... mau cứu bọn ta đi!”

“n nhân ới... Sau này bọn ta sẽ đi theo ngài, trông nhà trông cửa cho ngài...”

“n nhân ới ơi...”

Hổ Vương giận sôi máu!

Quá sơ suất, không thể ngờ chuyện này lại do loài người xúi giục!

Tên ở trước mặt ta giống như con kiến, không ngờ có thể dẫn dắt cả màn kịch này!

Đồ kiến hôi, chịu chết đi!

Hai đứa khốn nạn kia lại đi làm chó cho loài người, ngang nhiên phản bội vinh quang của Thần Hổ!

Các ngươi cũng chết luôn đi!

Bổn vương muốn các ngươi vạn kiếp bất phục, hồn tan phách nát!

Hổ Vương rít gào long trời lở đất!

Quả cầu ánh sáng đột ngột được phun ra từ cái mồm khổng lồ của hắn.

Đấy gọi là gì ấy nhỉ?

Hổ Vương gầm thét nhả pháo à?

Bình Luận (0)
Comment