Ừm, chiêu thức này từ khi học được thì Hổ Vương chưa từng dùng qua, chiêu này cần phải tiêu hao sinh mệnh lực, linh hồn lực, là đòn công kích có uy lực mạnh nhất trong truyền thừa, nhưng mà lúc này, tất cả đều không thể đối phó nổi.
Nhất định phải tiêu diệt bọn hắn, cho dù là phải trảbất cứ cái giá nào!
Tấn công hủy diệt ùn ùn kéo đến, bỗng nhiên rơi xuống!
Tốc độ tấn công của lần này khó mà tả được, gần như vượt qua cả thời gian.
Tả Tiểu Đa hoàn toàn không kịp phản ứng, hai con Kiếm Sí Hổ vốn cũng không phản ứng kịp nên đều bị đánh trúng!
Ừm, hai bọn nó vẫn là mục tiêu đứng mũi chịu sào!
Ban đầu, cho dù là Hổ Vương, Tả Tiểu Đa hay là bản thân hai vợ chồng hổ đều nghĩ rằng đòn Bào Hao Đàn này của Hổ Vương sẽ lập tức khiến cho Tả Tiểu Đa cùng ba người kia nổ tung tan nát, hóa thành thịt băm, hồn bay phách lạc!
Nhưng ai cũng không ngờ rằng, cơ thể của hai con Kiếm Sí Hổ đột nhiên sinh ra một vầng hào quang mù mờ.
Hư ảnh của một con hổ dữ đột nhiên chiếu ra.
Hào quang hình thành vòm bảo vệ, mạnh mẽ bảo vệ hai con hổ.
Hình thành hai vòng tròn ánh sáng.
Nhưng mà uy năng của Bào Hao Đàn của Hổ Vương lại hoàn toàn khác biệt, là trình độ cực cao ngưng tụ tu vi thực lực cả đời của Hổ Vương, cộng thêm sinh mệnh lực cùng linh hồn lực, vầng hào quang khó hiểu kia mặc dù trông có vẻ to lớn, sâu xa khó suy đoán.
Mà vòng tròn ánh sáng mặc dù không thể phá bỏ nhưng vẫn lập tức bị đánh bay.
Hai con Kiếm Sí Hổ chỉ kịp gào lên một tiếng cứu mạng, sau đó rơi vào hôn mê.
Mịt mù trong hào quang...
Hai con Kiếm Sí Hổ giống như hai trái bóng da lông lá xồm xàm cỡ lớn đập về phía Tả Tiểu Đa!
Mắt của Tả Tiểu Đa đã không mở nổi nữa.
Trong lòng lạnh ngắt, không ngờ được Tả đại sư tài năng xuất chúng phong độ phóng khoáng như ta hôm nay lại chết tại đây, chôn thây trong miệng một con hổ già!
Ông đây... Không muốn chết đâu...
Ông vẫn còn rất nhiều việc chưa làm!
Niệm Niệm Mèo, ta còn chưa kết hôn với ngươi, ta ta ta không cam tâm lấy cách thức cẩu độc thân, trai chưa bóc tem như này đi chết đâu mà!
A a a...
Ồ, sao chưa chết nữa ta?
Tả Tiểu Đa trừng mắt, bất chợt choáng váng ngây ngẩn cả người.
Trước mắt chỉ có sóng yên biển lặng, một bóng dáng cường tráng đang chắn trước mặt mình.
Chặn lấy cơn gió mạnh mẽ như núi cao sụp đổ.
Tả Tiểu Đa xoa xoa đôi mắt, không thể tin được kêu lên: “Chú Nam?”
...
Quay ngược thời gian về lúc Hổ Vương lao xuống, sức mạnh đủ để tiêu diệt tất cả, trực tiếp hoàn toàn bao phủ lấy Tả Tiểu Đa, thậm chí lúc đấy đến cả thời gian để Tả Tiểu Đa lấy đại chùy ra còn không có!
Mà trong khoảnh khắc cuối cùng lúc chắc chắn sẽ chết, không cách nào cứu vãn đấy.
Trên vai Tả Tiểu Đa đột nhiên lóe lên ánh bạc, một bóng dáng khôi ngô giống như chuyện không có mà nói thành có.
Bước ra khỏi hư không.
Hiện thân trước người Tả Tiểu Đa!
Người đến có gương mặt điềm tĩnh nghiêm túc, vững vàng, dáng người kiên cường rắn rỏi.
Thân cao hơn 2m giống như một người khổng lồ đội trời đạp đất, đôi chân dài như núi cao sừng sững.
Hắn đứng trong khe núi nhưng lại cho người khác cảm giác như muôn núi ngàn sông ở khắp mọi nơi đều bị hắn đạp ở dưới chân!
Trời đất cũng chỉ là tĩnh mịch, càn khôn không đáng một nụ cười!
Bào Hao Đàn của Hổ Vương đánh lên trên người của người đấy lại tan biến một cách âm thầm.
Một tay của người đó chầm chậm chìa ra, trên không trung đột ngột xuất hiện một tiếng sấm đùng đùng vang dội, một bàn tay lớn không gì sánh được che cả bầu trời nhanh chóng hình thành, sau đó hung hãn bắt lấy, vồ xuống dưới nắm giữ Hổ Vương trong lòng bàn tay!
Hổ Vương khí thế to lớn!
Hổ Vương có thể tích như tàu tuần dương!
Hổ Vương oai phong lẫm liệt độc chiếm hai đại Yêu Vương!
Hổ Vương cực kì mạnh mẽ bá đạo!
Lúc này lại giống như một con mèo con bị bàn tay to lớn đấy nắm trong tay.
Sau đó chỉ nhìn thấy bàn tay to lớn đấy nhẹ nhàng dùng lực!
Hổ Vương gào một tiếng, phía trước mãnh liệt khạc nhổ, phía sau nước tiểu cùng phân chảy thành dòng!
Trong miệng phát ra một tiếng “Chít” rỗng tuếch, mắt trợn trắng, con hổ đã hôn mê.
Bộ trưởng Nam cau mày, nhìn Hổ Vương trong bàn tay ở giữa không trung, thất vọng than thở lẩm bẩm nói: “Lại là một con mèo nhỏ... Haizzz.”
“Khó khăn lắm mới kích phát phân thân hành động mà...”
Sau đó phát ra một tiếng gào thét.
Bộ trưởng Nam lẩm bẩm nói: “Con hổ này đã lớn như vậy rồi, cũng không dễ dàng gì... Hoàn cảnh sinh thái của dãy núi Tinh Mang này, nếu như có thể, tốt nhất là không nên phá bỏ. Hơn nữa ấy... Phẩm chất hổ thần này vẫn còn, có lẽ còn có thể uẩn sinh Thiên Hổ Nguyệt Hoa Cao... Thôi để nó đi vậy.”
Lại tùy ý bóp tay một cái, Hổ Vương lập tức tỉnh lại trong cơn mê.
Nhưng mà Hổ Vương nằm trong bàn tay lớn không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, bên trong đôi mắt lớn toàn là vẻ khốn khổ đáng thương, giống như một con mèo con đang làm nũng với chủ nhân, liều mạng ngoắc ngoắc cái đuôi, ánh mắt nhìn Bộ trưởng Nam đều là vẻ van xin, trong cổ họng phát ra âm thanh xin tha thứ nhẹ nhàng.
“Rít rít rít... Rít rít rít...”
Làm khó Hổ Vương rồi, thân thể to lớn như một chiếc xe lửa lại có thể phát ra âm thanh mềm mại véo von như vậy.
Bộ trưởng Nam cười cười nhẹ nhàng: “Chọn lọc tự nhiên, kẻ phù hợp mới có thể tồn tại được, đi đi.”
Bàn tay lớn giương cao, Hổ Vương bay trở về không trung.
“Ngoan ngoãn coi giữ nơi này, đừng chạy loạn.” Giọng nói của Bộ trưởng Nam người khác nghe không thấy, nhưng lại chui thẳng vào trong lỗ tai của Hổ Vương. Cả người Hổ Vương run rẩy, liên tục gật đầu.
Ta ta ta, ta thật sự muốn đi, chỗ này thật sự quá nguy hiểm...
Sao vị đại nhân này lại không cho ta đi chứ.
Hu hu hu...
Quá đáng thương rồi, bé hổ quá đáng thương!
Đồ tốt bảo vệ hơn ba nghìn năm đã bị hổ ở bên ngoài lén ăn mất, sau đó... Cái bóp chặt kia còn khiến cho nước tiểu của ta phun ra cả 100m...
Tim, gan, lá lách, bao tử, thận, mật,... Tất cả đều bị hoảng sợ rồi, bị dọa cho hỏng hết rồi có biết không hả!
Thật sự quá đáng thương mà...
Bé hổ tủi thân.
Nhưng bé hổ hông dám nói.
Bé hổ chỉ có thể rít rít rít...
Mặt đất, Bộ trưởng Nam phát ra một tiếng sóng âm kỳ lạ, báo tin cho những người trên không trung.