Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1119 - Chương 1120: Rít Rít Rít... (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1120: Rít rít rít... (2)

Tả Tiểu Đa ở ngay bên cạnh nên đương nhiên không nghe thấy chú Nam đang nói cái gì, vẫn rất vui vẻ hỏi: “Chú Nam, sao ngươi lại đến đây vậy? Ngươi đến thật đúng lúc...”

Chú Nam nhìn vẻ mặt tươi vui của hắn, vươn tay xoa xoa cái đầu trọc của Tả Tiểu Đa.

Sau đó toàn bộ cơ thể hóa thành từng chấm hào quang màu bạc, từ từ tan biến không thấy đâu nữa.

“Hai con hổ nhỏ này ngươi có thể mang đi. Cố gắng hết sức chăm sóc, đợi bọn nó hồi phục sức lực tỉnh lại thì hãy thả trở về rừng.”

Bộ trưởng Nam tình ý sâu xa nói: “Đừng làm bừa, hãy cố gắng tăng cường thực lực bản thân. Thực lực chính là cội nguồn của tất cả, trên thế giới này, từ đầu đến cuối nắm đấm mạnh mới là quy luật chính. Ta đợi ngươi ở Thượng Kinh!”

Lời còn chưa dứt, ánh sáng bạc đã tan biến.

Bóng dáng của Bộ trưởng Nam cũng tan biến hoàn toàn không thấy nữa.

Lúc này, trên không trung lại xuất hiện tiếng gào thét, một bóng người vội vã hạ xuống.

Người đến chỉ nghiêng mình một cái đã lập tức đến trước mặt Tả Tiểu Đa, trên mặt đều là vẻ đã trút được gánh nặng.

“Ôi má ơi... Tìm thấy rồi! Cuối cùng cũng tìm thấy rồi!”

Tả Tiểu Đa lập tức cảnh giác: “Ngươi là ai?”

Thân pháp người đó triển khai trong lúc hiện thân đã vượt quá phạm trù hiểu biết của Tả Tiểu Đa, cấp độ thực lực của người đến là cấp độ mà bản thân ít thấy, thậm chí còn hùng mạnh hơn Rết Vương, Xà Vương, Hổ Vương rất rất nhiều!

Người như vậy, với trình độ tu vi của bản thân lúc này, tu luyện thêm một trăm mấy chục năm nữa có lẽ mới có thể được đối phương để ý đến!

Đối phương ha ha cười lớn, vui vẻ hưng phấn, còn như trút được gánh nặng, đắc chí vừa lòng, thuận tay vuốt lên đầu Tả Tiểu Đa; Muốn vuốt vài cọng tóc nhưng cái vuốt này chit vuốt được không khí.

Đầu trọc sáng bóng, mái tóc này từ đâu đến đây?

Trên trán người này lập tức xuất hiện vạch đen, mắng chửi: “Cha mẹ ngươi lại sinh ra một đứa hói đầu sao?!”

Không còn cách nào, trực tiếp lấy dao ra, ấn Tả Tiểu Đa ngã trên mặt đất, cạo sạch đống lông tơ ngắn tủn vừa mọc trên chân của Tả Tiểu Đa xuống.

“Tên nhóc nhà ngươi ngoan ngoãn một chút, còn dám chơi trò mất tích ta sẽ đánh chết ngươi!”

Khoảng khắc bị người đó ấn giữ Tả Tiểu Đa đã sợ mất vía, nhưng mà giãy giụa đủ cách vẫn vô dụng!

Khi người đó rút dao ra khua tay múa chân trên cơ thể của mình, Tả Tiểu Đa càng thêm hoảng hốt trong lòng, kẻ thù đấy.

Cứu mạng với!

Nhưng mà bị đối phương gông cùm xiềng xích, không chỉ không nhúc nhích được, đến cả la cũng la không nổi!

Mãi cho đến lúc cảm thấy con dao thép lạnh lẽo cạo tới cạo lui trên chân mình thì Tả Tiểu Đa suýt nữa bị sợ chết khiếp, lẽ nào người này biết ta tu luyện Viêm Dương Thần Công thành công nên muốn thiến ta, cướp lấy cái đó!?

Nghĩ đến đây, Tả Tiểu Đa điên cuồng vận công thu bé cưng lại!

Thu bé cưng lên!

Phía dưới lập tức không còn!

Thu lên rồi!

“Phụt!” Người đó suýt nữa phun ra.

Lập tức gõ mạnh lên đầu Tả Tiểu Đa: “Ngoan ngoãn đi, ngươi thu thứ đó lên làm gì? Không có ai muốn đụng vào cái đó của ngươi đâu! Ông đây càng không có hứng thú!”

Tả Tiểu Đa tỏ ý ha ha, ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?

Khó khăn lắm ta mới thu lại được, ngươi muốn gạt ta rồi cắt mất chứ gì?

Thà chết chứ không làm theo!

Có chết cũng phải làm một con ma hoàn chỉnh, Tả ca chính là quật cường như vậy!

Nhưng người này thật sự không có hành động nào khác, chỉ cạo một túm lông chân rồi nghênh ngang rời đi.

“Ngoan ngoãn nghe chưa, không được chạy lung tung nữa!”

Nói xong đã lập tức tan biến.

Tả Tiểu Đa vẫn còn hãi hùng khiếp vía hết cả buổi, suýt nữa nối gót Hổ Vương bị dọa cho tè ra quần rồi, nhưng đột nhiên lại phát hiện... Ơ, mình an toàn rồi sao?

Chuyện gì vậy nè?

Đây là chuyện gì vậy trời?

Run rẩy đứng dậy, vẫn có cảm giác như cây dao sắc bén vẫn đang cạo tới cạo lui trên chân của mình, khó chịu không nói nên lời, còn có nỗi ấm ức nhàm chán.

Run rẩy vận công hết nửa ngày cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái cứng nhắc, lại vận công giãn cái kia ra, không kìm lòng nổi dùng tay sờ sờ thử, lẩm bẩm nói: “Da bị dọa nhăn nheo hết rồi...”

“Dọa chết ta rồi...”

Sờ rồi lại sờ, suýt nữa sờ cho Viêm Dương Chân Kinh phản ứng lại, lúc này mới dừng tay.

Nhìn hai con hổ ở trước mặt, cả người của hai con Kiếm Sí Hổ này vẫn đang được bao phủ trong hào quang mịt mờ, bình thản ngủ.

“Xem ra sao lại nhỏ hơn nhiều rồi...”

Tả Tiểu Đa nhớ lại lời chú Nam nói, nhanh chóng tìm ra biện pháp, vung tay thu vào không gian trong trong Diệt Không Tháp.

Lúc này mới hít một hơi thật sâu, cảm thấy đặc biệt rõ ràng bản thân vẫn còn ở nhân gian!

Quá nguy hiểm rồi!

“Sau này tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như này nữa, người là dao thớt, ta là cá thịt, thật sự là không dễ chịu mà!” Tả Tiểu Đa run rẩy sờ đầu của mình.

“Chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi. Cái đầu khôi ngô tuấn tú phong độ thông minh tuyệt vời này đã nát vụn tại đây rồi...”

Tả Tiểu Đa tự mình cảm khái rất lâu mới nghĩ đến tìm một nơi khác để tránh thế bất lợi, lại nghĩ đến Long Hồn Sâm kia!

Haizzz, Long Hồn Sâm kia, ta có nên đi cướp không? Hay là không đi cướp nữa?

Cái này quá nguy hiểm, nếu như loại đó lại đến lần nữa...

Đoán là cái mạng nhỏ này cũng phải giao ra luôn...

Trong lòng Tả Tiểu Đa một mặt sợ hãi đến tim đập loạn xạ, nhưng mặt khác lại có chút cảm giác có chỗ dựa nên không sợ...

Người đó... Có lẽ là đến để bảo vệ ta nhỉ?

Biết đâu là người đến từ Quân Phương hoặc là cao thủ ở Tiềm Long?

Ta ta ta... Ta có người đứng sau nè!

Tả Tiểu Đa suy đoán.

Nhìn thực lực và tu vi đấy phần lớn là người của Quân Phương, cũng chính là người thiết lập cục diện lần này!

Nếu như ta gặp nguy hiểm thì hắn nhất định sẽ cứu ta!

Lần xuất hiện vừa rồi có lẽ là vì ta bất ngờ có được Hóa Không Thạch, thoát khỏi tầm mắt của hắn trong một khoảng thời gian tương đối dài khiến hắn cảm thấy vô cùng sốt ruột.

Nếu như là như vậy... Ngươi đừng đau buồn... Hừm, ta đừng bi quan; Long Hồn Thảo ở dưới vách núi nhất định phải có một phần là của ta.

Nhưng mà, chân vẫn còn chút mềm yếu.

Dưới ánh mắt chăm chú của Hổ Vương, Tả Tiểu Đa dần dần tan biến.

Hổ Vương trên không trung đến cả để ý cũng không thèm để ý.

...

Bầu trời, ba Đại Yêu Vương đều dừng lại rồi.

Nhất là Hổ Vương bây giờ vẫn đang run rẩy sợ hãi trên không trung, đến cả liếc mắt cũng không dám liếc về phía bên này.

Bình Luận (0)
Comment