Không thể không nói, tài ăn nói là thật tốt, miệng lưỡi thật nhanh nhạy, âm thanh lại trầm bổng, thực sự có thể đi tấu nói luôn!
Mà Ngô Vũ Đình sau khi nghe xong hết thảy nguyên nhân hậu quả, hơn nữa hiện tại… Tả Tiểu Đa cũng đã tìm được, hơn nữa Hữu Lộ Thiên Vương liều mạng nhấn mạnh ‘ta phái năm người Thiên Địa Nhật Nguyệt Tinh, Phi Thiên Huyền Niệm thay phiên nhau thủ hộ… Chính miệng ta dặn, nghiêm khắc hạ lệnh…’
Tâm tư Ngô Vũ Đình đang treo cao cao, cũng hạ xuống, ít nhất tức giận cũng không nghiêm trọng như lúc trước.
“...Nếu ta biết tên Nam Chính Càn kia lại dám không báo cáo với thím… Đánh chết ta cũng không thể làm như vậy đâu; từ nhỏ ta không có mẹ, hoàn toàn là thím nuôi lớn ta, ân dưỡng dục trời cao đất rộng này… Ta sao có thể quên, thím, đời này ta nhất định phải hiếu thảo với thím thật tốt…”
Tới rồi tới rồi, phong cách nói chuyện của Thiên Vương đại nhân lại biến đổi: “Nhưng dù nói như thế nào, chuyện này trách nhiệm của ta vẫn là không nhỏ, xem như là một nửa người khởi xướng… Dù là thím tha thứ, ta cũng không thể tha thứ cho chính mình, chờ hôm nào, ta nhất định tới cửa tạ tội! Đặc biệt dập đầu với thím…”
Buổi nói chuyện này, không thể không thừa nhận, nói đến thực… trâu bò!
Ngay cả Tả Trường Lộ ở một bên nghe, cũng kìm lòng không đậu mà âm thầm dựng thẳng ngón tay cái lên.
Mẹ nó tài ăn nói tốt đến như vậy hẳn là vào cung đi làm thái giám nha, chuyên môn đi vuốt mông ngựa.
Ngô Vũ Đình tràn ngập lửa giận, vậy mà bị Du Đông Thiên nói đến tiêu giảm hơn phân nửa.
“Nói như vậy, đều là lỗi của Nam Chính Càn?”
“Tuy rằng thật sự là có chuyện như vậy! Nhưng mà… Khụ khụ, cũng không thể hoàn toàn tính như vậy, lại nói ta thân là Hữu Lộ Thiên Vương, cũng phải gánh trách nhiệm, ta làm sao cũng không thể vứt nồi toàn bộ cho hắn nha… Tình nghĩa đồng bào luôn luôn tồn tại… Hơn nữa, Nam Chính Càn tất nhiên có sai, tuy nhiên con người hắn, đầu óc ngu si tứ chi phát triển… Chính là ngu như lợn, thô kệch như gấu… Thím ngươi muốn trách thì trách ta đi, bất kể đánh ta hay mắng ta, đều là trưởng bối dạy dỗ tiểu bối…”
Tả Trường Lộ ở một bên điên cuồng trợn trắng mắt.
Người này có thể nào sẽ vứt nồi cho hắn hay không?
Ngươi gần như hoàn toàn tẩy trắng chính ngươi, hơn nữa gần như triệt triệt để để đập tội danh lên người Nam Chính Càn!
Toàn bộ lỗi sai, đều toàn bộ tính lên trên đầu Nam Chính Càn!
Uổng cho ngươi nói nghĩa khí như vậy!
Sao ta nhớ rõ người khởi xướng chuyện này là tiểu tử ngươi vậy?
Nam Chính Càn người ta ngăn cản ngươi vài ba lần, ngươi cứ khư khư cố chấp, kiên trì dự tính ban đầu, tự tin tràn đầy, tự cảm thấy sẽ không xuất hiện sơ hở gì, còn vỗ ngực, nói cái gì mà một mình gánh chịu tất cả hậu quả!
Hiện tại lại họa thủy đông dẫn, râu ông nọ cắm cằm bà kia, ỷ nhỏ làm càn…
Uổng công ngươi nói nhiều!
Lão tử thực sự nghe không vào!
Tả Trường Lộ cảm thán ở trong lòng.
Nếu không thì sao làm được Hữu Lộ Thiên Vương, người nào đó quả là có người kế tục mà.
Bỉ ổi như nhau cả.
Đúng là cha nào con nấy, đời sau còn giỏi hơn cả đời trước!
Ngô Vũ Đình cuối cùng cũng tươi tỉnh trở lại: “Thì ra là như vậy, thật ra cũng không có chuyện gì nghiêm trọng cả. Ta có giận gì đâu, trong mắt các ngươi ta là dạng người hẹp hòi như thế sao?”
“Đúng vậy, thím đại nhân rất bao dung rộng lượng. Ta đã sớm biết thím là người tốt, thím thương ta nhất...”
Tả Trường Lộ cố gắng nhẫn nhịn, hắn đã muốn ói mấy lần rồi.
Mẹ nó, ngươi đã là người mấy ngàn tuổi, khi mà ngươi nói ra câu ‘thím thương ta nhất’ không suy nghĩ một chút sao?
“Ta vào khoảng thời gian nay... thật sự rất nhớ thím, đợi khi ta có thời gian rảnh rỗi sẽ đến thăm thím. Thím, chắc ngươi không biết, khoảng thời gian trước đây ta đã đặc biệt chạy đến đại lục Đạo Minh để đi thu thập một số hoa Thiên Nhan, ngó sen Tuyết Ngọc, sen Băng Thiên, còn có Ngọc Cốt Thảo... Đợi đến khi ta đi sẽ tặng cho thím. Mặc dù thím trời sinh đã rất xinh đẹp, không cần dùng những thứ này, nhưng để đấy ngắm cũng rất hay, đúng không?”
Hữu Lộ Thiên Vương nhẹ nhàng thở ra, nịnh nọt cười nói: “Vậy thì, thím, ngươi cứ bận trước đi. Ta cúp máy trước đây?”
“Đợi đã.” Ngô Vũ Đình bình tĩnh nhàn nhã nói.
“Hả?” Du Đông Thiên ngây ra một lúc, như thế này rồi mà còn không được sao? Để nói ra những lời này, ta còn phải chạy đến đại lục Đạo Minh một vòng. Ta bây giờ làm gì có mấy thứ này chứ?
“À, trong nhà gần đây có rất vắng vẻ, chú Tả của ngươi còn chưa hết nửa chén rượu.”
Ngô Vũ Đình nói: “Cho nên ta tính chuẩn bị một bữa, mời mọi người đến góp vui. Thím nhớ ngươi nhất, đặc biệt để một suất cho ngươi. Ngươi cũng nên giữ thể diện cho thím chứ?”
Du Đông Thiên há hốc miệng, không nói lên lời.
Làm ơn đấy, ngươi đừng nhớ ta, cũng đừng để lại cho ta.
Cơm của nhà ngươi... ta ăn không nổi.
Nhìn cả đại lục Tinh Hồn, không, đến tính cả Đạo Minh bên kia, thậm chí cả Vu Minh bên đó đều rất kính trọng nhưng không gần gũi nổi, ăn không ngon với cái bữa tiệc nhà ngươi đâu!
Mấy người Đạo Minh năm đó, trong đó có hai kiếm khách ăn của ngươi một bữa cơm, đến bây giờ nghe nói còn chưa trả hết nợ nữa...
Ngô Vũ Đình mỉm cười nói: “Quy mô không lớn lắm. Những người được tiếp đãi đều là người quen cả, lần này thật sự là bữa tiệc gia đình!”
“Tiệc gia đình...”
Du Đông Thiên khóc thật rồi, thật sự là bữa tiệc gia đình. Như vậy chỉ có càng ăn không nổi thôi.
“Những việc khác thì không có vấn đề gì cả, cũng chỉ là thiếu mấy nguyên liệu, Tiểu Ngư, nếu như ngươi không tiện thì có thể bảo người khác tiện thể mang đến đây.” Ngô Vũ Đình nói.
“Ta tiện, ta tiện mà. Thím thiếu nguyên liệu gì thì cứ nói?” Du Đông Thiên vỗ ngực nói.
Khóe mắt của hắn đã rưng rưng rồi.
“Ừ, nghe nói bên Vu Minh có một loại trúc, hình như được gọi là Thủy Hỏa Trúc. Ngươi mang một ít măng của nó đến; còn có một gọi là sen Không Gian? Nghe nói mùi vị cũng rất ngon. Còn có ngó sen Băng Hồn, những thứ này rất tốt với Tiểu Niệm nhi, ngươi lấy mấy đốt, không cần quá nhiều. Chỉ cần có tám đến mười đốt là đủ rồi. Còn những thứ khác... Mấy thứ bào ngư Hỏa Hải và cua Cự Phong thì ngươi cứ tùy tiện đi. Thím tin tưởng vào ánh mắt của ngươi.”
Du Đông Thiên lòng như lửa đốt nói: “Thím, thím, một mình ta làm những thứ này... không đơn giản lắm, chia một nửa cho Nam Chính Càn đi?”