Ngô Vũ Đình nói: “Nam Tiểu Tùng bên đó còn có nguyên liệu khác cần chuẩn bị. Ừm, cũng nhiều gần như người đó.”
Du Đông Thiên đột nhiên có chút bình tĩnh lại, ừm, không phải một mình ta chết là được rồi, trong lòng có chút thoải mái rồi... ôi mẹ ơi!
Nghe tên của mấy thứ này thì muốn chết luôn!
Ngô Vũ Đình nói: “Nếu như ngươi không còn việc gì nữa thì ta tắt máy đây. Đến khi nào chuẩn bị xong thì ta sẽ gọi cho ngươi, ta sẽ chuẩn bị món bánh rau hẹ hồi nhỏ ngươi thích nhất. Ngươi nhất định phải đến đó, thím sẽ đợi ngươi.”
Điện thoại tắt rồi.
Bên chỗ Du Đông Thiên đã đã rơi vào trạng thái trơ như phỗng, cứng họng, nghẹn lời.
Ta muốn chết!
Phải làm sao đây?
Ai đến giết ta đi?
Ta chắc chắn sẽ rất cảm kích, biết ơn hắn!
Mấy thứ này rõ ràng có phải để làm lẩu đâu, rõ ràng là muốn Du Đông Thiên ta hầm con cá này mà?
Măng của Thủy Hỏa trúc không nói đến có công hiệu gì, chỉ cần nói đến địa điểm: chỉ có thể sinh trưởng ở nơi giao thoa lửa nước ở giữa nơi ở của Hổng Thủy Đại Vu và Liệt Hỏa Đại Vu.
Bên trong của Thủy Hỏa trúc này chính là tinh túy tu luyện của hai vị đại vu, là thứ còn tinh hoa hơn cả những tinh hoa.
Còn về măng của Thủy Hỏa trúc, không biết hai Đại Vu có nỡ đem ra làm nguyên liệu nấu ăn không... ha ha...
Sen Không Gian còn là đặc sản của bên Đan Không Đại Vu, là bảo bối đặc biệt cần phải dùng thần thông không gian tu luyện của Đan Không Đại Vu làm gốc rễ mới có thể tạo ra, dùng làm đồ ăn có phải xa xỉ quá rồi không?!
Ngó sen Băng Hồn cũng vẫn là bảo bối mà Băng Minh Đại Vu tu luyện mới có được.
Còn về bào ngư Hỏa Hải và cua Cụ Phong thì còn có thể tính là dễ lấy được...
Hừm, xem ra lần này ta thật sự bay màu rồi...
Nghe nói có được Hỏa Hải do vợ của Liệt Hỏa Đại Vu giữ còn dễ hơn việc có được hồ Phong do đại vu Phong đế trấn giữ...
“Măng Thủy Hỏa, sen Không Gian, ngó sen Băng Hồn, bào ngư Hỏa Hải, cua Cụ Phong của hồ Phong...”
Du Đông Thiên bẻ ngón tay tính toán: “Còn cần phải có hoa Thiên Nhan, ngó sen Băng Ngọc, sen Băng Thiên và cỏ Ngọc Cốt nữa...”
Hắn vò đầu của mình: “Chỉ vì đổi một cái bánh hẹ... để ta đi chết đi... đi chết đi, để ta đi chết đi...”
...
Du Đông Thiên.
Mặc dù hắn rất cho khó chịu, không biết bên đó có thể qua được không, nhưng bên này nói là kết thúc được một giai đoạn rồi, xong rồi, đã qua rồi, có thể yên tâm được rồi!
Còn về chuyện Nam gì đó phải gánh cái tội danh này, nên thế nào thì cứ thế ấy, chỉ cần đừng có dính dáng gì đến ta là được....
Ta kệ Nam Chính Càn ngươi chết như thế nào?
Còn ở bên cạnh, một người trực tiếp làm người đương sự, sau khi Tả Trường Lộ cúp điện thoại, lập tức bị Ngô Vũ Đình dùng ánh mắt sắc như dao găm nhìn chằm chằm, suýt nữa hồn lìa khỏi xác.
Thời gian của cuộc điện thoại này ngắn thật.
“Tả Trường Lộ, ngươi được lắm.” Ánh mắt của Ngô Vũ Đình như cây đao, chém vào tận xương tủy.
“Ta sai rồi, là do ta không đúng.” Tả Trường Lộ lập tức nhận sai.
“Hừ hừ, ngươi nghĩ rằng ngươi là tên tiểu tử Du Đông Thiên bên kia sao? Học theo cái tên tiểu tử bên kia nhận sai để đói phó với vợ của mình sao?”
Ngô Vũ Đình tức không có chỗ để đánh, vốn đã gần bình tĩnh giờ là tức giận thêm lần nữa: “Chuyện của con trau ta mà ngươi lại giấu người làm mẹ này, có ý gì hả?”
“Ta...”
Tả Trường Lộ há hốc miệng: “Ta là sợ ngươi lo lắng?”
“Nếu thế mà nói, nếu như thật sự xảy ra chuyện rồi thì ngươi tính giấu ta cả đời sao?”
Ngô Vũ Đình quen tay, cực kì vô tình nhéo tai của Tả Trường Lộ, gầm lên: “Tả Trường Lộ, ta muốn li hôn với ngươi.”
Tả Trường Lộ nghiêng đầu, thảm hại nói: “Ngươi nhẹ tay chút... á, á... đau...”
Trong lòng thầm nghĩ ngươi muốn li hôn với ta sao?
Ta muốn xem cả cái đại lục này ai dám làm cái thủ tục này!
“Tả Trường Lộ! Ngươi to gan lắm!”
Ngô Vũ Đình tức đến không thể hạ xuống được, cứ tiếp tục như thế mấy tiếng, thề thốt không kiêng dè gì.
Tả Trường Lộ vò đầu bứt tai, hai tai đỏ ửng đi theo đằng sau, vô cùng buồn bã.
Hai kẻ chủ mưu từ một nơi xa gọi điện tới thỉnh tội, cũng chỉ hơi khó chịu một lúc, còn những thứ khác đều để về sau hẵng tính, ít nhất trước mắt các ngươi có thể làm xong chuyện, nhưng ta thì tính sao?
Tiểu Đa cũng là con trai của ta, nếu hắn có xảy ra nguy hiểm thì chẳng lẽ ta không lo lắng, không đau lòng sao?
Nó còn phải gánh tội, chịu trách nhiệm hộ các ngươi, mấy người không thấy hổ thẹn ư?
Ta đi cũng không được, trốn cũng không, không dám mắng trực tiếp, càng không dám phản kháng...
Chỉ có thể bị động tiếp nhận!
Cái đám người mất dạy các ngươi chính là một lũ chó, là cái lũ chuyên đâm sau lưng bạn bè.
Tả Trường Lộ cảm thấy khoảng thời gian tới đây của mình sẽ rất ảm đạm.
Hắn tự nhủ rằng, đợi đến lúc nhà vợ mở tiệc, bản thân nhất định sẽ lợi dụng cơ hội, ác độc trừng trị bọn chúng.
Nhưng kể cả khi thành công thì sao, đó vẫn chỉ là chuyện sau này thôi, còn hiện tại thì tính như thế nào?
Cha Tả sầu nhiều trong lòng!
“Con trai à.... đợi chuyện này qua đi rồi hãy gọi điện thoại cho ta nhé, ta sẽ bảo mẹ ngươi nghe máy, mau bỏ chuyện này đi thôi.....haizzz....”
Tả Trường Lộ nhìn trời mà thở dài, vẻ mặt tĩnh lặng.
“Thân là đàn ông... thật khó quá đi mà.”
... ...
Tả Tiểu Đa lần này lại rơi vào trạng thái ẩn nấp.
Hắn hoàn toàn không biết những khúc mắc trong chuyện này, càng không biết cha vì chuyện của hắn và hai tên bạn tồi kia mà rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, bị chà đạp dưới bàn tay độc ác của mẹ hắn!
Nếu như hắn biết chuyện.....
Nhưng có liên quan gì đến hắn cơ chứ, hắn sẽ không gọi điện về đâu!
Không bằng đợi mâu thuẫn giữa hai người họ được hóa giải, hắn lại gọi điện về kể khổ với mẹ....
Ừm, nhất định lật ngược tình thế, để mẹ kích động chút hỏa khí còn sót lại.
Hừ, ai trách người ngày xưa dùng thắt lưng đánh ta, con trai ngươi chính là kiểu người ghi thù, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, tiểu nhân báo thù, cả ngày lẫn đêm.....
Rết Vương và Xà Vương vẫn đang đánh nhau trên bầu trời, càng đánh càng ác liệt, kinh động cả trời đất.
Mà cảnh tượng này lại khiến cho Tả Tiểu Đa lòng như lửa đốt.
Các người đánh như vậy.... cũng quá ác liệt rồi đi!