Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1135 - Chương 1136: Bảng Hiệu Thịt Nướng Của Tiểu Đa Đa.

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1136: Bảng hiệu thịt nướng của Tiểu Đa Đa.

“Hề hề... Hồng lão đại, thật sự, thật sự là ta cần gấp... Nếu không cũng không dám nhờ tới...” Giọng của Du Đông Thiên tràn đầy sự chân thành.

Và cả sự cầu xin.

Thật sự là cần gấp!

Ta không lừa ngươi!

Không lấy được những thứ này, ta thật sự sẽ rất thảm.

Đầu dây bên kia, Hồng Thủy Đại Vu thở hổn hển, đột nhiên mở miệng: “Gì cơ? Ngươi nói lớn một chút...”

Du Đông Thiên: “????”

Hồng Thủy Đại Vu: “Chuyện gì thế này? Alô?”

Du Đông Thiên vội vàng nói: “Ta cần...”

Hồng Thủy Đại Vu: “Alô, alô? Không nghe gì cả nhỉ? Cúp rồi à? Mẹ nó chứ, tín hiệu kém thật đấy!”

Tút tút tút tút...

Cúp điện thoại….

Du Đông Thiên nhìn vào điện thoại trong tay, trực tiếp sững sờ.

Cái định mệnh, đường đường là thiên hạ đệ nhất cao thủ như ngươi, lại có thể nghĩ ra cách này?

Quả thật là...

Du Đông Thiên gọi lại ngay lập tức.

“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...”

Má nó!

Điện thoại của Hữu Lộ Thiên Vương bay vào tường vỡ tan tành.

Vừa nhảy vừa mắng: “Hồng Thủy! Đồ vô liêm sỉ! Dù gì ngươi cũng được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất cao thủ, sao có thể lật lọng như thế, ngươi còn có thể không biết xấu hổ như vậy!? Ta, cái định mệnh, ta khinh thường ngươi!!”

“Ta khinh bỉ ngươi!”

“Đồ vô liêm sỉ!”

...

Cho dù Du Đông Thiên có mắng thế nào thì Hồng Thủy Đại Vu đều không nghe thấy, bởi vì điện thoại cũng đã bị hắn bóp nát.

“Đồ vô liêm sỉ! Rõ ràng dám hãm hại lão phu như thế!”

“Dù gì ngươi cũng là Hữu Lộ Thiên Vương, nhưng ngươi thật không biết xấu hổ! Công phu sư tử ngoạm như thế, vậy mà ngươi cũng nói ra được!”

Trừng mắt nhìn đám người Liệt Hỏa đang cười trộm ở bên cạnh, Hồng Thủy Đại Vu gầm lên: “Còn không nhanh đi chuẩn bị! Chẳng lẽ còn muốn ta đích thân ra tay sắp xếp?!”

Tiềng ‘rầm rầm’ vang lên, các vị Đại Vu chạy tán loạn.

...

Bên kia.

Hữu Lộ Thiên Vương mắng một trận, cuối cùng cũng nguôi ngoai một chút tức giận.

Ngay sau đó, vội vàng đứng dậy, cầm điện thoại bấm gọi: “Cha! Vừa rồi Hồng Thủy Đại Vu gọi điện thoại tới... Chuyện là như thế này...”

“Nam Chính Càn! Ta nói cho ngươi biết, lớn chuyện rồi! Đã phát hiện ra dấu vết di tích trên dãy núi Tinh Mang! Ta nói cho ngươi biết, nếu lần này ngươi làm không tốt, vậy đồng nghĩa với việc ta đã vì ngươi mà gánh chịu oan ức lớn như vậy một cách vô ích...”

“Đông Phương... Chuẩn bị nhân lực, không cần nhiều, nhưng phải tinh. Lần này, xem xem chúng ta có thể chiếm được chỗ tốt gì không.”

“Đông Môn...”

“Bắc Cung...”

“Lão Lệnh, lần này...”

“Lỗ gia? Là ta Du Đông Thiên! Lần này cần phái ra thợ thủ công đỉnh của đỉnh! Nếu, nếu như mất mặt lần này...”

“Ta là Du Đông Thiên, ngươi bảo bệ hạ nghe điện thoại đi, có chuyện!!”

“...”

Cứ liên tục như thế Du Đông Thiên đã gọi đi trên trăm cuộc, và đều thông báo xong xuôi mọi việc.

Sau một hồi lâu, Du Đông Thiên mới dừng nói chuyện qua điện thoại, song hắn nghĩ đi nghĩ lại, vẫn bấm tiếp một số: “Thiết Giang, ngươi vẫn phải trở về một chuyến, di tích mở ra, có thể có vật liệu rèn đặc biệt gì đó trong đó, hoặc là có thứ mà chúng ta xem nhưng không hiểu cách rèn, mấy thứ này, ngươi mới là chuyên gia...”

Gọi điện thoại xong, hắn ngồi bắt chéo chân trên ghế, thở dài.

“Làm Hữu Lộ Thiên Vương như ta... Cnm, thật giống như đứa ở! Mệt quá!”

Đột nhiên hắn nhớ ra vẫn còn một người hắn chưa liên hệ, lập tức bấm số: “Ta nói, lần này ngươi phải ra mặt, nhớ dẫn theo vợ của ngươi tới... Di tích! Ngươi không đi? Tại sao? Ngươi không muốn làm? Khốn kiếp! Ta đã nói với ngươi rất rõ ràng... Hiện tại tiểu sư đệ của ngươi đang ở bên kia. Dù sao ta cũng đã nói với chú Tả, tiểu sư đệ của ngươi giao cho hai vợ chồng ngươi bảo vệ rồi, nếu ngươi không đi, lỡ như thật sự xảy ra chuyện thì cũng không liên quan tới ta!”

“Dù sao thì người tới từ Đạo Minh Vu Minh lần này đều là những người giỏi, ta tự thấy mình không có bản lĩnh có thể bảo vệ chu toàn,

Ngươi xem rồi làm đi, ngộ nhỡ tiểu sư đệ của ngươi chết hoặc là tàn phế...”

“Cái gì? Ngươi đi á? Ngươi nói đi là đi à? Ngươi muốn đi là đi chắc? Ông đây không cho phép đấy! Ngươi cầu xin ta cái gì? Mẹ kiếp, ta chỉ biết tên nhóc nhà ngươi hèn nhát, là đồ nhát gan!”

Đầu dây bên kia đổi thành giọng nữ nghe điện thoại, Du Đông Thiên không nói hai lời lập tức cúp điện thoại.

Đối phương gọi tới, hắn tắt máy, không nghe.

Lại gọi tới, lại tắt máy, không nghe!

Cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh.

Hắn lẩm bẩm chửi rủa: “Có bản lĩnh thì ngươi ‘cứng’ với ta, kêu vợ ngươi nghe điện thoại thì tính là bản lĩnh gì?”

“Ông đây thân cô thế cô, F.A không có địa vị... Chẳng lẽ ta phải tìm ‘đối tượng’ thật sao?” Lúc này Du Đông Thiên cảm thấy rất cô đơn, cảm thấy không có chỗ dựa thật sự rất khó chịu!

Khi ngươi chửi người khác, vợ của người khác luôn ra mặt chửi nhau với ngươi.

Trong trường hợp này bản thân hắn chửi lại hay không chửi lại đều không được, chỉ có thể bị động bị người ta dạy dỗ, vì thế hắn chỉ có thể tắt máy không nghe... Bên cạnh thật sự là không có người giúp đỡ...

“Haizzz...”

Du Đông Thiên thở dài buồn bã, ánh mắt trở nên thâm trầm, thật lâu, thật lâu.

Trong hư không, dường như có một cô gái đang lặng lẽ nhìn hắn.

“Ngươi yên tâm, ta không tìm!”

...

Nhóm ba người Nhật Nguyệt Tinh nhận được điện thoại, mục đích chính của cuộc gọi lần này, nói thẳng ra thì là nhanh chóng chấm dứt trò hề ở dãy núi Tinh Mang.

Có điều thế cục này vẫn sẽ được duy trì, chỉ cần đuổi tên nhóc kia ra ngoài để thu hút sự chú ý là được!

Điều mà người ta gọi là rút dây động rừng, tên nhóc này chính là ‘cái dây’ đó, đuổi tên nhóc này ra đủ để thu hút sự chú ý của mọi người, dẫn mọi người đi!

Nhưng khi năm người Nhật Nguyệt Tinh đang bàn bạc, lại phát hiện...

Lại không thấy tên nhóc kia!

Lại không thấy rồi!?

Năm người gần như sụp đổ!

Khốn kiếp, cái quái gì thế này!

Cho dù tất cả mọi người đều biết, hắn vẫn đang ở khu này, nhưng làm thế nào cũng không nhìn thấy hắn, ngươi nói xem ngươi có thể làm thế nào?

“Từ từ, chờ hắn hiện thân lần nữa, chúng ta sẽ đuổi hắn đi ra, trực tiếp xách hắn vứt ra bên ngoài, tức chết lão tử rồi!”

...

Bình Luận (0)
Comment