Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1134 - Chương 1135: Hồng Thủy Lão Đại Tức Giận! (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1135: Hồng Thủy Lão đại tức giận! (2)

Hữu Lộ Thiên Vương nghẹn lời.

Thật lâu sau, cuối cùng đỏ mặt tía tai nói một câu: “Chuyện của trưởng bối... Đều là chuyện đã qua, các ngươi lại còn ghi nhớ trong lòng... Lòng dạ khí độ ở đâu.”

Hồng Thủy Đại Vu xì một tiếng khinh miệt, khí thế dâng trào như núi.

Mẹ nó chứ đúng là như đúc ra từ một khuôn.

Đầu tiên là phủ nhận, không phủ nhận được thì dứt khoát phán một câu ‘chuyện đã qua từ lâu’ thế là xong. Lại còn biến chúng ta bên này thành loại không có lòng dạ khí độ!

Du Đông Thiên nhà ngươi không phải là một đứa con trai khác của họ Tả kia chứ?

Tính cách này rất giống!

Hồng Thủy Đại Vu tức giận nói: “Lần đó, tại di tích của Vu Minh, sau khi thăm dò xong, Tả Ngự Tọa của các ngươi lại còn vét toàn bộ đất của di tích – vét sâu xuống ba mươi mét... Mẹ kiếp vậy mà cũng làm ra được.”

“Nói cái gì mà dân chúng của các ngươi bên kia lầm than, đồng ruộng cằn cỗi, dùng chỗ bùn đất này để tạo phúc cho muôn dân...”

“Lừa chúng ta nói chỗ bùn đất đó là vô dụng, chỉ dùng để cải thiện đất đai, mẹ nó chứ kết quả là các ngươi khai thác được hàng chục tỷ tấn linh nê – thứ tạo ra linh dược, chiếm được món lợi lớn, có vết xe đổ như vậy, sao không khiến lòng người sợ hãi? Lần này ta dứt khoát nói rõ trước, mọi thứ bên trong di tích, từ hoa cỏ cây lá hay bùn đất bên trong đều phải chia đều, đây là điểm mấu chốt!”

Du Đông Thiên: “Phụt...”

Thật là độc cmn ác!

Ngay cả bùn cũng chia đều...

Rốt cuộc, các ngươi vẫn không biết, chúng ta tìm ra bao nhiêu Thần Binh Lợi Khí từ trong đống bùn đó, tìm ra bao nhiêu món đồ thượng cổ đáng giá...

Long Du kiếm mà ta dùng bây giờ, cũng là thứ được chú Tả tìm ra từ trong đống bùn năm đó, nhưng ta có thể nói điều này cho các ngươi sao?

Các ngươi muốn chia bùn, cũng được thôi.

Chúng ta là chủ đất, về cơ bản chắc chắn phải có trách nhiệm trong công tác ‘khắc phục hậu quả’, chuyển bùn đất ra gì đó, rồi chia đều, uhm đương nhiên là có thể chia đều.

Nhưng liên quan tới quá trình sàng lọc những thứ ẩn giấu dưới bùn, tóm lại chúng ta sẽ kiểm tra kỹ một lần mà không có chuyện thông báo trước...

“Đạo Minh lúc nào cũng muốn chiếm lợi, nhưng bọn họ bên kia mới mở tổng cộng có một di tích để khai phá chung, những di tích khác đều bị bọn họ độc chiếm.”

Hiển nhiên là Hồng Thủy Đại Vu rất không hài lòng về điều này, nói: “Lần này phần của đại lục Đạo Minh sẽ ít hơn.”

Du Đông Thiên nói: “Một tiểu bối như ta nói ra điều này, chắc chắn là không tính.”

Hồng Thủy Đại Vu cứng rắn, nói: “Ta đứng ra nói, ta thật muốn nhìn xem kẻ nào dám không phục.”

“Được, một lời đã định, nhờ cả vào thần uy của Hồng Thủy Đại Vu ngươi.”

Hữu Lộ Thiên Vương nghe vậy cảm thấy không ổn lắm.

Câu ‘ta đứng ra nói, ta thật muốn nhìn xem kẻ nào dám không phục’ này của Hồng Thủy Đại Vu... Không được đúng cho lắm.

“Hồng lão đại, ngươi muốn tới à?” Du Đông Thiên buột miệng hỏi.

“Sao? Ta không thể tới à?” Hồng Thủy Đại Vu lành lùng hỏi.

“Đã lâu lắm rồi lão phu không hoạt động!”

Du Đông Thiên hơi ngớ người. Hồng Thủy Đại Vu muốn tới, vậy ai bên này có thể đối phó được hắn?

“Ít nhất với chút thể diện kia, bây giờ ngươi phải nhanh chóng dọn sạch chỗ, đến lúc đó nếu có xảy ra ngộ thương gì đó, tất cả đều là do chủ đất các ngươi không làm tốt công tác chuẩn bị, không liên quan tới người khác.”

“Đúng vậy đúng vậy, điều này là chắc chắn.”

Nói tới đây, Hồng Thủy Đại Vu muốn cúp điện thoại, về cơ bản là không còn chuyện gì nữa.

Du Đông Thiên vội vàng bảo dừng lại.

Ngươi không thể cúp điện thoại, ta còn có việc tìm ngươi.

“Hồng lão đại, chính sự nói xong rồi, nhưng còn một vài việc nhỏ, ta muốn nhờ Hồng lão đại giúp.” Du Đông Thiên tỏ ra vô cùng khiêm tốn.

Dễ nhận thấy là Hồng Thủy Đại Vu hoàn toàn không ngờ tới, Hữu Lộ Thiên Vương của Tinh Hồn – tử địch của mình, lại phải tìm mình xin mình giúp đỡ?

Đột nhiên có hứng thú, hỏi: “Giúp cái gì?”

“Khụ khụ, là như thế này... Nhiệm vụ gần nhất mà ta nhận được, cần một số ‘đặc sản địa phương’ của đại lục Vu Minh bên kia...”

Du Đông Thiên ho khan vài tiếng: “Vẫn mong Hồng Thủy lão đại giúp ta lấy được một số đặc sản địa phương kia.”

Hồng Thủy Đại Vu hoàn toàn không để ý, nói: “Với thực lực của ngươi, tới đại lục Vu Minh lấy chút đặc sản địa phương, giống như là trở về nhà của mình, chẳng lẽ còn cần lão phu giúp?”

“Đâu có đâu có...”

Du Đông Thiên cười khổ, nói: “Việc này, nếu không có lời của Hồng Thủy lão đại, ta cũng không dám làm.”

“Nói đi.” Hồng Thủy Đại Vu lớn tiếng.

“Khụ khụ... Vậy ta nói nhé?”

“Nói đi.”

“Ta nói thật đấy...”

“Ngươi không nói ta cúp đấy! Lằng nhằng cái gì?” Hồng Thủy Đại Vu mất kiên nhẫn nói: “Chẳng phải chỉ là cần một vài đặc sản địa phương à... Lát nữa ta sẽ phái người đưa tới cho ngươi!”

“Cảm ơn Hồng lão đại!”

Du Đông Thiên mừng rỡ, nói: “Thật ra thứ ta cần không nhiều, chỉ cần một cân Thủy Hỏa Trúc Dẫn, sáu đóa Sen Không Gian, tám ngó sen Băng Hồn, mười con bào ngư Hỏa Hải, một cân rưỡi cua Cụ Phong...”

Du Đông Thiên có chút ngượng ngùng, nói: “Cảm ơn Hồng lão đại. Hồng lão thật hào phóng!”

Bên kia, tiếng thở dốc của một vài người đột nhiên trở nên nặng nề.

Liệt Hỏa, Băng Minh, Đan Không và những người khác đều nhìn Hồng Thủy Đại Vu với vẻ mặt vô cảm. Suýt nữa là giơ ngón tay cái!

Du Đông Thiên nói đúng.

Ngươi thật là hào phóng!

Vừa rồi rõ ràng là ngươi đã trực tiếp đồng ý.

Ngươi nghe xem, đầu dây bên kia trả lời như vậy - đây là tiếng người sao? Muốn làm ngươi đi mà làm, dù sao chúng ta cũng không có.

Mặt của Hồng Thủy Đại Vu cũng biến sắc.

“Lát nữa ta sẽ phái người đưa tới cho ngươi!”

Những lời này là mình vừa mới nói. Lời nói còn văng vẳng bên tai.

Nhưng! Nhưng... Ai mà ngờ được đặc sản mà tên khốn này muốn lại là những thứ này?

Đây là đặc sản địa phương mà ngươi nói?

Ngươi cứ tới đào mộ tổ của nhà ta luôn đi cho rồi!

Trên khuôn mặt thô kệch của Hồng Thủy Đại Vu lúc đỏ lúc trắng.

Không phải xấu hổ, mà là tức giận!

Du Đông Thiên ngươi thật sự dám gài bẫy ta! Rõ ràng đã gài bẫy ta, e là ngươi không biết chữ ‘chết’ viết như thế nào rồi, đúng không?

Nếu ta xuất ra những thứ này, xuất ra với số lượng như thế, một vài người khác chắc chắn sẽ tìm tới liều mạng với ta! Rõ ràng hai nhà không đánh, phía chúng ta lại tự nội chiến, tự đánh nhau tới chết!

Bình Luận (0)
Comment