Du Đông Thiên trong lòng biết rõ.
Tất nhiên khả năng cao là di tích này do đại năng giả của tộc khác để lại, khả năng đó là hơn bảy mươi phần trăm, đây không phải là di tích do cường giả nhân tộc để lại, tự mình khai phá, chắc chắn sẽ phải trả giá bằng sự hy sinh không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng nếu một nhà độc chiếm, lợi ích trong đó vẫn là rất lớn.
Miễn là nó được chia thành nhiều cấp độ nguy hiểm khác nhau, liên tục phái người tới thử, dùng hàng loạt mạng người để rút ra kinh nghiệm, cuối cùng có thể khai phá hoàn toàn, một nhà độc chiếm.
Cho dù di tích vô cùng nguy hiểm, nhưng với một thế lực đứng đầu đại lục mà nói, cũng chỉ là một việc cỏn con!
Cho nên ngay từ đầu Du Đông Thiên đã nảy ra chủ ý này, nhưng bây giờ rõ ràng là không thể, Lôi Đạo Nhân – người đứng đầu của Đạo Minh, Hồng Thủy Đại Vu của Vu Minh đều đã đích thân gọi điện thoại tới.
Vậy thì không có sự lựa chọn nào khác.
Bắt buộc là ba bên liên kết mở ra, đây là kết cục đã định.
Có điều làm như vậy, cũng có chỗ tốt tương ứng, đầu tiên chính là con số thương vong do mở di tích của đại lục Tinh Hồn bên này sẽ giảm xuống đáng kể.
Cần phải biết rằng khi di tích được mở ra, người tiến vào sẽ chết nhiều, thương vong càng nặng nề, bởi vì cao thủ ngã xuống có cấp bậc càng cao, càng chứng minh giá trị của di tích này càng cao.
Nếu vài người tiến vào là xong chuyện, vậy chính là chứng minh di tích này không có giá trị gì.
Đây chính là nhận thức chung của mọi người.
Mà ba bên liên kết, có nói thế nào đi nữa, cũng là sự tiêu hao chung của ba bên, nhân lực vật lực hao tổn đều chia đều cho ba bên.
Bên ta chết nhiều hơn bên ngươi một người, vậy thì, sẽ có bồi thường tương ứng trong số vật tư giành được cuối cùng.
Cũng không phải là cùng nhau đi vào, ai sống tới cuối cùng thì thuộc về người đó.
Đó là điều không thể.
Điều này sớm đã được lập thành ước định, khi khai phá một số di tích từng xuất hiện ở Vu Minh, Đạo Minh trước đây!
Việc này đã được giải quyết, Hồng Thủy Đại Vu càng không do dự, phân phó, nói: “Nếu đã như thế, đợi lát nữa ngươi lập nhóm Thiên Tín, lôi kéo những kẻ hiện tại còn có thể hành động vào trong nhóm để thương lượng một chút, rốt cuộc nên làm gì, thứ tự phải công bằng công khai!”
“Trước khi thương lượng xong, ai dám tự ý hành động, đừng trách ta không nể tình cảm!”
Du Đông Thiên nói: “Đây là đương nhiên...”
Còn chưa dứt lời, chợt nghe Hồng Thủy Đại Vu ngắt lời nói: “Ta nói là những kẻ hiện tại có thể xuất lực, còn cái loại chỉ có thể nói miệng thì không cần gọi tới.”
Hồng Thủy Đại Vu còn chưa dứt lời, lại có tiếng nuốt nước bọt không ngừng vang lên bên người.
Hiện tại kẻ không thể hành động chỉ có thể nói miệng là ai, tất cả mọi người đều biết và mọi người càng hiểu lý do mà Hồng Thủy Đại Vu nói như vậy.
Nhưng mà mọi người còn biết, còn hiểu chính là, tốt nhất là vị kia đừng tới, không tới là tốt nhất.
Tốt hơn nữa là dứt khoát ngay cả biết vị kia cũng không biết.
Hiện tại mọi người, ai cũng có thực lực có thể một chưởng đánh chết vợ chồng bọn họ, về cơ bản là dễ như trở bàn tay, nhưng mà ai cũng không dám làm như vậy: Ngươi đánh chết hắn như vậy, tương đương là không thể tham gia đối kháng.
Mà nếu đã không thể đối kháng, kết quả là tạo thành đại ân giúp hắn sớm hoàn thành hóa sinh hồng trần!
Uhm, hoá sinh hồng trần chính là ‘trâu bò’ như vậy...
Mà vợ chồng nào đó hóa sinh hồng trần xong, thì cũng là lúc kẻ đánh chết hắn sẽ gặp phải sự trả thù có tổ chức của cả hai vợ chồng, nói một cách hoa mỹ là: Trả thù! Thù sinh tử!
Tới lúc đó, thật sự là không có chỗ nói lý lẽ!
Bởi vì chỗ ngươi có thể đi nhất, chính là địa phủ!
Với bản tính của vị kia, cho hắn cái cớ tốt như vậy, ước chừng càn quét trong mấy vạn dặm, cũng chỉ là chuyện nhỏ!
Nhưng mà hắn tới đây, ngươi không dám đánh chết hắn, hắn lại dám trêu chọc ngươi, hơn nữa là trêu chọc khiêu khích ngươi tới cùng.
Hắn có thể đi theo ngươi mỗi ngày, như hình với bóng, từng câu từng chữ khiến ngươi tức muốn nổ phổi.
Cái gọi là lưỡi sắc như dao cũng không đủ để miêu tả một phần mười nghìn, hết lần này tới lần khác ngươi vẫn không dám ra tay!
Thử nghĩ xem, nếu hắn chỉ thẳng vào mặt ngươi, mắng cha mẹ tổ tông ngươi khi đứng trước bàn dân thiên hạ, ngươi có ra tay không?
Ra tay là sai, là giải phóng cho hắn.
Nhưng bị người ta mắng mà không ra tay, vậy có cần thể diện nữa không?!
Làm khó ngươi hết mức!
Nếu tiếp tục nhẫn nhịn, cả thế giới đều sẽ nói ngươi là kẻ hèn nhát.
Điển cố về kẻ hèn nhát kia chắc chắn ai cũng thích, nghe sao thì là vậy.
Cái tên ‘kẻ hèn nhát’ này, chắc chắn là cả đời này ngươi cũng đừng mong gỡ xuống.
Không nhịn tiếp được mà ra tay, một chưởng đánh chết hắn... Cho dù không đánh chết, chỉ đụng chạm qua loa một chút, đợi hắn hoá sinh hồng trần xong, cũng sẽ lấy cớ báo thù, nói một cách hoa mỹ là: Rửa rạch sự sỉ nhục ngày đó!
Vậy không phải là kết quả vẫn như thế!?
Thậm chí còn thảm hơn tình huống trước, đó chính là thủ đoạn của vợ chồng nhà kia, ngàn vạn lần đừng nghi ngờ, chắc chắn sẽ biến thành thật!
Cho nên nói, tuy hiện tại vị kia không có bản lĩnh, cũng không có sức mạnh, nhưng hắn thật sự là kẻ lưu manh đệ nhất thiên hạ - không sợ trời, không sợ đất, không sợ chết!
Đối mặt với đối thủ như thế, thử hỏi ngươi có sợ không!?
Đúng vậy, nhân vật như vậy, ngay cả đồng bọn của hắn cũng phải sợ, sợ muốn chết!
Khóe miệng Du Đông Thiên giật giật, nói: “Được.”
Vốn định bàn bạc với chú Tả bảo tên kia tới chơi đùa... Nhưng hiện tại xem ra... Khụ khụ... Vẫn là thôi vậy!
Bên kia, Hồng Thủy Đại Vu cảnh cáo nói: “Ba di tích nằm ở đại lục Vu Minh chúng ta, mỗi di tích đều do ba bên liên kết khai phá, không có ngoại lệ... Không cần giở mấy trò tiểu nhân!”
Du Đông Thiên cả giận nói: “Ai giở mấy trò tiểu nhân hở? Hồng lão đại, ta tôn trọng ngươi vì ngươi là tiền bối, nhưng mà ngươi cũng không thể ngậm máu phun người!”
Hồng Thủy Đại Vu cười giễu nói: “Sao, chuyện này còn cần phải nói rõ à? Vị Ngự Tọa kia của các ngươi, hắn đã làm gì khi vào di tích của Vu Minh chúng ta lần trước? Hãm hại người còn ít à? Chiếm lợi còn ít à?”